Chap 2. Lần đầu chạm mặt

672 25 11
                                    

Nghe đâu sắp có áp thấp nhiệt đới, chỗ b có mưa không 🌧. Chỗ tôi có mưa, mà truyện này cảnh toàn vào những ngày nếu không mưa thì cũng là mây đen u ám. Cho nên up vào mấy ngày mưa hoặc đêm khuya cho nó hợp phong thuỷ =]]]

----------

Một cuộc đoàn tụ bất ngờ giữa tôi và Cara, đứa bạn mang trong mình hai dòng máu Hàn - Việt. Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, cũng chính cô ấy đã bỏ tôi lại sau biến cố năm đó và biến đâu mất sau ngần ấy năm, nay lại trở về. Cô ấy bảo mục đích mình quay về là vì chiếc nhẫn của tôi, sẵn lại được lão Henry đề xuất nên tiện mà về.

Tôi thì lại nghĩ với 1 người như Cara Lee, muốn trở về hay không, cũng chẳng phải chuyện khó khăn. Bởi vì thân phận của cô ấy không hề thấp kém, và chuyện đi hay ở cũng chẳng 1 ai dám lên tiếng. Nhưng mà lần này quay lại, đám người của Henry chắc chắn sẽ theo sát Cara như hình với bóng. Mặc dù lão ta nói sẽ để Cara tự do, nhưng thật chất là không có chuyện đó. Henry vẫn cho người theo dõi, nhưng phạm vi không được rộng như ngày xưa thôi.

Và việc Cara quay về để quản tôi như lời ông ta nói là chuyện không thể. Vì tôi biết Cara Lee có đời nào mà quản được tôi, cho nên lời của lão Henry tôi cũng chẳng mấy bận tâm. Với Cara, họ biết cô ấy nguy hiểm như thế nào, không phải dạng có thể xem thường. Cho nên lời của tên tay sai ngày hôm đó cũng là đúng chứ không sai.

Bây giờ Henry vừa phải cho người theo dõi Cara, vừa bắt Cara theo quản tôi. Thật nực cười. Lão ta nghĩ mình là ai vậy? Không khéo gậy ông lại đập lưng ông hồi nào không biết.

Cara trở về, cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều thứ, về những nơi mà cô ấy đến và cả chuyện tại sao cô ấy bỏ đi vào ngày đó. Có những chuyện không nói ra, không phải là không có ít. Cara Lee lại là người không hay nói nhiều, chỉ thích hành động. Chuyện cô ấy đi bao nhiêu năm qua, cũng là do muốn giúp tôi tìm hiểu về vài thứ. Quả thật chuyến đi vừa rồi của cô ấy là không hề uổng công.

...

..

.

Đã rất lâu rồi tôi không còn đụng đến máu người. Mọi thứ đã dần thay đổi, khi tôi chấp nhận dùng thứ thuốc mà Louis Nguyễn - một trong ba người giữ chức vụ cao nhất của hội đồng, ngang hàng với Henry đã bắt tôi phải dùng chúng.

Viên máu, nó như một loại viên sủi, khi bỏ vào nước nó sẽ nhanh chóng tan ra để lại một màu đỏ thẩm. Mặc dù rất khó uống nhưng tôi buộc phải dùng chúng, vì lão Henry không cho phép tôi đụng đến loài người nữa.

Lúc đầu tôi đã phản khán lại nhưng hình như nó vô dụng, vì Louis đã cao tay hơn tôi một bước, khi cố tình giam lỏng tôi trong lâu đài và vì quá đói nên tôi buộc phải thử viên máu. Kết quả thì bây giờ tôi đã không còn chạm vào con người nữa. Kể ra thì nó ổn nhưng chỉ là một phần nhỏ, vì một phần nào đó trong tôi vẫn còn rất khát máu người.

Và đã từ rất lâu rồi tôi cũng không còn tiếp xúc với con người, kể từ ngày tôi bước chân vào lâu đài này.

Nơi tôi ở cách xa với nơi con người sinh sống, nhưng họ không cho tôi ra khỏi lâu đài, vì họ sợ tôi lại tìm đến máu.

[Triệu Duyên] Eternal Love FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ