Chap 16. First Bite (15+)

611 23 1
                                    

"Chị có biết tôi là người thế nào mà bảo rằng yêu tôi? Nếu như khi nảy không kiềm chế được cơn khát trong người lại, thì tôi không biết bây giờ chị còn có cơ hội để đứng đây nói chuyện với tôi không nữa. Chị có biết lúc đầu tôi tiếp cận chị là vì cái gì không? Thứ tôi muốn là máu của chị, là máu đó Minh Triệu. Tôi phát điên lên được khi không đọc được suy nghĩ của chị, mọi ngày tôi vẫn tìm cách để được ở gần chị và làm cho chị yêu tôi. Và rồi thì chị phải lòng tôi, chị có biết rằng tôi đã đấu tranh với bản thân và đứa bạn thân của tôi thế nào, khi cứ tiếp tục mối quan hệ này không? Ở gần chị, tôi đã phải uống rất nhiều viên máu để mình không còn nghĩ đến máu của chị. Tôi đã cố bỏ ngoài tai mọi thứ, chỉ để được bên cạnh chị, chỉ cần nghĩ đến việc không có chị bên cạnh là tôi như trở thành 1 kẻ không hồn và luôn cáu gắt với đứa bạn của mình. Tôi đã cố kiềm chế tất cả mọi ham muốn của mình chỉ vì chị, vì sự tồn tại của chị đó Minh Triệu"

Giọng nói của Kỳ Duyên đanh lại và sắt 1 cách đáng sợ. Nàng đã cố gắng nắm tay cô, còn cô thì lại đẩy tay nàng ra.

"Chị không quan tâm, chị không cần biết điều gì cả. Ngay lúc này người chị quan tâm và lo lắng chỉ có mình em, chị sẽ không buông tay. Duyên, làm ơn!"

Kỳ Duyên bật cười cay đắng khi uống cạn chiếc cốc của mình, rồi cô quay qua nhìn nàng với cái nhếch môi đầy quỷ dị. Ánh mắt mang theo 1 tầng nguy hiểm hướng về phía nơi nàng đang đứng. Chưa bao giờ nàng cảm nhận có 1 Kỳ Duyên đáng sợ đến như vậy.

"Chị có biết chị đang nói gì không Minh Triệu? Chị hãy nhìn xem thứ tôi đang uống là gì đây?"

Cô bật cười với vẻ mặt đau đớn, để chiếc cốc từ từ nghiên qua, vài giọt máu đang rơi xuống sàn. Không chỉ thế mà ngay khoé môi, vẫn còn động lại 1 vệt máu mà khi nảy cô vẫn còn chưa lau nó đi.

"Máu. Vậy thì sao?" Minh Triệu đáp trả 1 cách lạnh lùng. Tự hỏi, nàng đang cảm thấy như thế nào, mà dám đứng đó mạnh mẽ nói như vậy. Hay là giờ phút này, chỉ vì yêu mà nàng đã không còn sợ chết nữa rồi?

"Chị không sợ sao? Àh mà tôi nghĩ chị cũng biết tôi là ai rồi đúng không? Giống cái thứ gì đó mà chị bảo...chị đã từng xem hay đọc trong sách đó?" Giọng Kỳ Duyên pha chút đùa cợt và mỉa mai. Người cô lạnh toát không ngừng phun ra từng đợt chữ, chiếc cốc trên tay trong 1 giây bị chính cô bóp chặt lấy.

"NÓI, TÔI LÀ AI, PHẠM ĐÌNH MINH TRIỆU?" Ánh mắt cô trở nên hoang dại hơn bao giờ hết. Có một Kỳ Duyên rất đáng sợ đang xuất hiện ở đây, người ấy là nhân cách thứ 2 mà cô luôn không muốn nhắ tới...

Xoảng!

Thứ đồ vật vô tri, vô giác ở trong tay cô, vỡ vụn, rơi vương vãi xuống sàn gỗ lạnh lẽo bên dưới.

Cô ấy hét lên, khi lướt đến chỗ của nàng đang đứng. Siết chặt lấy vai Minh Triệu với ánh mắt điên dại của loài quỷ dữ.

"Vampire" Cổ họng nàng nghẹn đắng, cả người tê rần, giây phút mà nàng nói ra từ đó, nàng dường như không thể thở được. Vai nàng run lên bần bật, không nghĩ mình có ngày qua lại với 1 người như vậy. Và nàng càng không nghĩ trên đời này có loài sinh vật đó tồn tại.

[Triệu Duyên] Eternal Love FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ