Chương 28: Dụ dỗ

6K 384 82
                                    

- Dụ dỗ...

.
.
.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách xem tin tức trên ti vi. Tư Vũ từ bên ngoài nhanh chóng bước vào thấy hắn ngồi đó, y nhanh chóng xà vào lòng Nhất Bác ôm chặt

- Nhất Bác, thật nhớ anh

Vương Nhất Bác đưa tay lên xoa xoa đầu Tư Vũ

- Em có mệt lắm không? Bữa giờ về nhà làm gì?

Cố Tư Vũ hạnh phúc ôm cánh tay hắn, đầu dựa vào vai Nhất Bác nũng nịu

- Em không mệt, bảo bảo chỉ hành em một chút thôi

Vương Nhất Bác đưa tay lên xoa chiếc bụng có chút nhô lên của y

- Bảo bảo ngoan không được hành papa của con.

Tiêu Chiến từ trên phòng bước xuống, nhìn thấy một màn ân ân ái ái của Nhất Bác cùng Tư Vũ, anh đau lòng muốn khóc cố gắng kiềm nén bản thân mình.

Anh bước qua phòng bếp mở tủ lấy ô mai ra ăn, ngày hôm nay cảm giác miệng có chút nhạt nên anh muốn ăn cái gì đó chua chua một chút.

Vương Nhất Bác quan sát thấy Tiêu Chiến đi lướt qua mình bước qua bếp... khuôn mặt anh có vẻ rất buồn, hắn đau lòng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc không để bản thân chạy đến ôm lấy ai kia vào lòng mà dỗ dành.

Cố Tư Vũ ngồi bên cạnh quan sát, y cảm thấy Nhất Bác có chút lạnh nhạt với Tiêu Chiến, Tư Vũ mừng thầm trong lòng. Y cố tình ôm chặt Nhất Bác, đưa môi mình tìm môi hắn mà hôn, hai đôi môi xoay vần mê luyến không rời

Tiêu Chiến nhìn qua sofa, anh trông thấy màn ôm hôn thắm thiết tình đậm như thế, nước mắt kiềm chế trong lòng từ nãy đến giờ được dịp tuôn ra.

Anh quay mặt lại không muốn nhìn nữa, một đường mở cửa bước ra vườn phía sau nhà.

Tư Vũ buông môi Nhất Bác, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, y nhếch môi cười khẽ

———

Tiêu Chiến ngồi trên ghế đá ngoài vườn, tâm trạng anh có chút tệ.

Hiện tại anh đã trở về đúng với vị trí của mình không có gì ấm ức cả... vị trí của người thứ ba xen vào tình cảm tốt đẹp của Tư Vũ cùng Nhất Bác.

Thời gian qua anh đã đắm chìm vào thứ tình cảm không đáng có vậy nên bây giờ anh mới phải trả giá...

Anh cứ ngồi ngắm nhìn đàn cá nhỏ đang bơi trong hồ, đầu óc cứ suy nghĩ mông lung đủ thứ chuyện, không biết lúc bảo bảo của anh ra đời, Vương Nhất Bác có dành quyền nuôi dưỡng với anh hay không.

Tiêu Chiến đưa tay lên vuốt ve bụng có chút nhô lên của mình. Bảo bảo của anh rất ngoan, chưa bao giờ hành papa của bé ngày nào cả.

Dì Lam từ trong nhà hướng Tiêu Chiến bước tới

- Thiếu gia, phu nhân đã về... mời thiếu gia vào nhà dùng bữa... cả nhà đang đợi thiếu gia

- Được

Tiêu Chiến chậm rãi đứng lên đi vào nhà. Anh không có tâm trạng để nuốt bất cứ món ăn nào vô bụng, nhưng mẹ Vương đã về và đang chờ mình vào ăn cơm nên anh không dám phi lễ.

(Bác Chiến - End) Hợp Đồng Thế Thân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ