Chương 35: Tỉnh dậy

5.3K 318 27
                                    

- Tỉnh dậy...

.
.
.

10:23 am

Buổi sáng, tại phòng V.I.P của bệnh viện, Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh quan sát Vương Nhất Bác, khi tai nạn xảy ra cũng may hắn ngồi ở ghế sau nên thương tích không quá nặng. Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay hắn áp lên mặt mình, nước mắt lăn dài.

Bà Vương đang ngồi trên sofa cùng dì Lam nói về một số chuyện quan trọng.

- Phu nhân, thiếu gia tôi ra ngoài mua ít đồ, lát nữa tôi quay lại

- Được.

Dì Lam mở cửa rời đi, Tiêu Chiến nhìn theo bà cười nhẹ

Bàn tay Vương Nhất Bác khẽ động, Tiêu Chiến vui mừng nhìn hắn khẽ gọi

- Nhất Bác

Bà Vương cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh giường của con trai bà

Vương Nhất Bác từ từ mở mắt nhìn Tiêu Chiến, rồi quét ánh mắt qua hướng bà Vương

- Mẹ

Tiếng gọi rất nhỏ như có như không làm bà Vương mừng rơi nước mắt, bà chạy tới nắm lấy bàn tay Nhất Bác áp lên má của mình. Tiêu Chiến bên cạnh vội đứng lên nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho hắn

- Bảo bối con tỉnh rồi, con thấy trong người thế nào, có khát nước không mẹ rót nước cho con

Vương Nhất Bác mỉm cười nhẹ lắc đầu nhìn bà. Bác sĩ vừa đến liền nhanh chóng bước tới kiểm tra cơ thể hắn một chút

- Thật là kì tích, tuy vết thương không quá nặng nhưng cậu ấy tỉnh lại nhanh như vậy rất đáng mừng, chỉ cần người nhà chăm sóc bồi bổ cho bệnh nhân thật tốt bệnh nhân sẽ nhanh hồi phục hơn, người nhà đừng quá lo lắng

Mẹ Vương cùng Tiêu Chiến vui mừng gật đầu. Vương Nhất Bác quét ánh mắt qua từng người rồi dừng lại nhìn Tiêu Chiến

- Anh là ai?

Tiêu Chiến tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn

- Nhất Bác, em là Tiêu Chiến, anh không nhận ra em sao?

Bà Vương đứng bên cạnh cũng lên tiếng nhắc nhở Vương Nhất Bác

- Đây là Tiêu Chiến, người cùng con kết hôn, con không nhận ra sao?

Vương Nhất Bác nhìn bà lắc đầu

Bác sĩ đứng bên cạnh lên tiếng trấn an người nhà

- Có thể bệnh nhân đã mất trí nhớ tạm thời, qua một thời gian bệnh nhân sẽ trở lại bình thường thôi

- Bao lâu - bà Vương sốt sắng hỏi lại bác sĩ

- Có thể một tuần, một tháng, một năm hoặc có khi...

- Có khi... là sao vậy thưa bác sĩ? - Tiêu Chiến ở bên cạnh lên tiếng

- Có khi bệnh nhân vĩnh viễn sẽ không nhớ lại được, nhưng đó là tình huống rất hiếm nên người nhà đừng quá lo lắng.

Mẹ Vương bên cạnh như nhớ ra điều gì đó, bà lên tiếng hỏi lại bác sĩ

- Nếu con trai tôi mất trí nhớ vậy sao lúc nãy nó nhận ra tôi ngay khi vừa tỉnh là sao bác sĩ

(Bác Chiến - End) Hợp Đồng Thế Thân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ