Chương 41

1.8K 145 17
                                    

"Lục Dung, cậu còn thích tôi cái gì chứ? Chẳng phải cậu cũng từng nói tôi là một kẻ tồi tệ sao?"

Thẩm Vấn Thu bối rối, trực giác khiến hắn cảm thấy tai mình ù đi.

Hắn nhíu mày lại nín thở, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, đọc đi đọc lại mấy con số trong đoạn tin nhắn ngắn ngủi, đếm đến ba, bốn lần, chắc chắn là tám trăm vạn.

Tám trăm vạn(*).

(*) Khoảng hơn 28 tỉ VNĐ.

Thẩm Vấn Thu hít sâu một lần nữa, hắn gọi thẳng cho Lục Dung.

Lục Dung không cài bất kỳ nhạc chuông nào cho các cuộc gọi đến.

Điện thoại kết nối vừa vang lên mấy tiếng "tút tút", Lục Dung đã nhận ngay: "Alo? Tiểu Mị, em rời giường chưa? Tôi đang trên đường về, em chờ một..."

Không chờ Lục Dung nói xong, Thẩm Vấn Thu vò đầu che mặt hỏi: "Cậu nghĩ đây là lỗi của mình nên mới đi chuyển 800 vạn vào tài khoản của tôi đúng không? Mặc dù tôi hiểu rõ động cơ cậu làm như thế nhưng cậu không biết tài khoản của tôi nếu có tiền sẽ ngay lập tức bị ngân hàng trừ nợ luôn sao?"

Lục Dung nói: "Tôi biết... Tiểu Mị, đợi tôi về rồi từ từ nói chuyện với em, em đừng gấp, chờ một chút thôi..."

Thẩm Vấn Thu hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó cậu biết rồi mà vẫn còn chuyển tiền vào thẻ của tôi? Cậu bị điên sao?"

"Đi hủy bỏ thao tác chuyển tiền đi, bây giờ, ngay lập tức!"

Bên Lục Dung vẫn không có tiếng trả lời.

Im lặng là thái độ gì? Càng yên lặng càng khiến Thẩm Vấn Thu sốt ruột. Qua một phút, Thẩm Vấn Thu mới nghe thấy Lục Dung mờ mịt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trả lời: "Tôi vừa đi lấy tai nghe cắm vào, em vừa nói gì?"

Thẩm Vấn Thu giận muốn tăng xông: "Tôi nói, bảo cậu đi hủy bỏ thao tác chuyển tiền! Quay xe lại ngay cho tôi, quay lại ngân hàng đi! Mẹ nó tự dưng cậu chuyển tiền cho tôi làm gì?"

Thẩm Vấn Thu ngó nghiêng xung quanh, chắc chắn không có ai nghe thấy mới nhanh chóng đi xa mấy bước, hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không cần vì chúng ta ngủ với nhau rồi nảy sinh thứ tinh thần trách nhiệm vô vị đó. Cậu cứ coi như...cứ coi như chơi đùa với tôi một chút không được sao? Thoải mái lên có được không?"

Cho nhau 800 vạn sao có thể nói là tiện tay cho tiền tiêu vặt được?

Tám trăm vạn? Chắc chắn là Lục Dung nghiêm túc cho hắn, nhưng Thẩm Vấn Thu hiểu anh không hề cảm thấy đây là chơi đùa, Lục Dung không phải người có thể làm chuyện này. Làm gì có ai cầm nhiều tiền như thế đi chơi bời? Huống hồ đây còn là một người tiết kiệm như Lục Dung, bình thường anh mua thức ăn còn phải chọn lựa cẩn thận các kiểu, sẽ không tiêu tiền linh tinh.

Cho dù cách nhau qua điện thoại nhưng Thẩm Vấn Thu vẫn cảm nhận được giọng nói Lục Dung đã đanh lại: "Thẩm Vấn Thu, tối hôm qua em đã nói em cũng thích tôi."

Thẩm Vấn Thu nhớ loáng thoáng, hình như hắn có nói thế thật, hắn phiền não đi lại tại chỗ, nói: "Tôi không nhớ rõ, chẳng phải những lúc như thế tùy tiện nói vài ba câu với nhau không được sao?"

[FULL][ĐAM MỸ] Thư tình second-hand - Hàn ThụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ