Kasu có một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng kì lạ.
Như thường ngày sau khi nốc vài ba viên thuốc, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ. Giấc mơ này rất lạ. Nó là một trong những phân cảnh trong cuộn phim kí ức của cô. Kasu đứng đó, nghiêng nghiêng đầu nhìn xung quanh. Bây giờ cô tựa như người xem, xem chính câu chuyện về cuộc đời của mình.
Khung cảnh xung quanh có chút mơ hồ, vì cô của lúc ấy chẳng thể nhớ rõ không gian xung quanh. Chỉ nhớ rõ nơi đấy là một công viên. Tiếng khóc thút thít nhẹ vang lên. Kasu đưa mắt nhìn đứa bé gái dụi mắt khóc đứng giữa công viên.
Ánh nắng của buổi chiều tà hất lên người cô bé, càng làm cho dáng vẻ cô đơn ấy thêm phần đáng thương.
"Bố... Mẹ... Hai người ở đâu"
Đứa bé ngắt quãng nói, tiếng nấc theo từng đợt mà vang lên. Kasu bên này cảm thấy khó thở, tựa như ruột gan bị co xoắn lại.
Cô nhớ rồi, lúc này... cô bị bố mẹ bỏ rơi.
"Bố mẹ... Hai người đâu rồi"
Đứa bé vừa khóc, vừa tiến từng bước đến gần Kasu. Sau đó cô bé dừng lại, mở to đôi mắt màu đỏ của mình nhìn chằm chằm vào cô.
"Chị ơi... Chị có thấy... bố mẹ em đâu không?"
Kasu của lúc ấy chẳng thấy một ai cả, chẳng có một ai để nhờ vả cả, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng mà mò đường về nhà trong màn đêm tối đen. Và rồi bị đánh vì tạo tiếng ồn giữa đêm khuya. Kasu ngồi xuống, nhẹ cười, một nụ cười méo mó còn khó coi hơn cả khóc.
"Bố mẹ... đã bỏ rơi chúng ta rồi"
Kasu tỉnh dậy, giọt nước mắt nhẹ rơi trên gối. Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ gần đó. Mới 3:00 sáng, còn rất sớm. Nhưng tiếc thay, cô chẳng thể ngủ tiếp được nữa.
Kasu thẩn thở bước xuống nhà dưới, rồi lại vào "phòng ngủ" của bố mẹ. Cảm giác ngột ngạt, khó thở ban nãy liền dịu hẳn. Kasu nở nụ cười nhẹ, siết chặt lớp áo mỏng trên người rồi dựa vào tường từ từ trượt xuống. Cô đưa mắt nhìn bố mẹ ngồi đối diện, đôi mắt màu đỏ sậm như dâng lên từng cơn sóng, không ngừng chuyển động.
"Lần này thì... hai người chẳng thể bỏ con nữa rồi"
Đồng hồ vừa điểm 6 giờ, Kasu đã rời khỏi nhà. Nhà cô ở khá xa so với trường, lại cộng thêm việc bây giờ đang vào mùa ôn thi nên học sinh ai ai cũng đến trường sớm để ôn bài và trao đổi kết quả bài tập. Kasu thì không có bạn, thế nên việc đi sớm chỉ để ôn bài và để tượng trưng. Vì cảm giác là người đến trễ, vừa mở cửa đã bị chục con mắt nhìn chằm chằm, chẳng mấy ai chịu nỗi cả.
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên. Kasu dừng lại, sau đó quay mặt nhìn về nơi phát ra tiếng khóc. Đó là một bụi cây ngay ven đường. Cô nhấc bước chân, tiếng đến gần nơi đó.
"A..."
Cô kêu lên một tiếng, trong bụi cây là một đứa bé với bộ đồ con bò sữa ôm sát thân.
"Sao nhóc lại khóc vậy?"
Đứa bé đó quay mặt nhìn về phía cô, đột nhiên òa khóc lớn hơn rồi ôm chầm lấy tay cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân KHR] Not yet
AcciónNgười bạn ngồi kế bên Tsuna là một người kì lạ. Mái tóc ngắn qua vai luôn lòa xòa, trông không gọn gàng. Phần tóc mái luôn che đi nửa khuôn mặt khiến cho người khác không thể biết được suy nghĩ đồng thời mắt của cô bạn. Sự tồn tại thấp, khiến cho ng...