12.

54 8 2
                                    

"Anh ơi."

"Anh đây.."

"Sao mọi người không nhìn thấy chúng ta thế ạ?"

Ong Seongwoo ôm cô bé vào lòng mình, lặng lẽ thở dài. Bọn họ đã ngồi dưới cột đèn đường này nhiều giờ đồng hồ rồi, nhìn thấy đám nhóc con kia oán trách họ chạy trốn không thèm báo trước, rồi thấy chúng hoảng hốt báo cáo với người lớn, thấy chúng bị mắng nhiếc, thấy bố mẹ họ hớt hải chạy đến, và giờ là thấy tất cả mọi người đang đi tìm hai người họ. Seongwoo dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi, nhưng hắn phải tỏ ra không có chuyện gì, an ủi Jeon Somi hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.

"Anh cũng không biết nữa. Anh đoán là họ giả vờ để chọc chúng mình đấy, đáng giận nhỉ? Đến khi trời sáng nhất định phải đòi lại công bằng, không được chọc chúng mình như vậy. Somi muốn đòi gì nhỉ? Kem chuối hay kem dưa hấu đây?"

"Em thích kem chuối. Nhưng mà kem dưa hấu cũng rất ngon."

"Chỉ được chọn một trong hai thôi nha."

"Vậy kem dưa hấu đi! Anh Seongwoo thích kem gì?"

"Anh cũng thích kem dưa hấu."

"Thật tốt. À, em còn thích nước me nữa."

"Được được."

Seongwoo từ bé đến giờ vẫn luôn được đánh giá là đứa trẻ hiếu động nhất của xóm, lời bố mẹ nhắc nhở thường từ tai này sang tai khác rồi theo gió cuốn đi tận phương trời nào, nhưng đến lúc này, không hiểu sao lời dặn dò của mẹ rằng 'mỗi khi đi đến đoạn đường vắng lúc trời tối, nhất định không được ngoảnh đầu lại nếu nghe tiếng gọi không rõ trai hay gái' tự dưng lại vang lên rõ mồn một trong đầu hắn. 

Khi chiều, Seongwoo cõng Somi trên lưng cũng có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi của cô bé, dường như giống như những ngày trước, Somi đã nhìn thấy ai đó. 

"Seongwoo à.. Somi à.."

Seongwoo đã nghe rõ ràng tiếng gọi đó, nhưng khi hắn quay người lại thì chẳng nhìn thấy ai cả. Và Seongwoo cũng không biết bằng cách gì, mà hai người họ lại chỉ có thể đứng dưới cột đèn đường, không thể đi chỗ khác, dù gọi mọi người xung quanh thế nào cũng không có ai đáp lại, dường như có một thứ gì đó ngăn cách họ với bên ngoài, không ai có thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy.  

Trời càng về khuya càng lạnh, bố mẹ Ong và bố mẹ Jeon ngày càng lo cho hai đứa con bảo bối. Họ đã tìm kiếm suốt từ chiều đến giờ, cũng đã báo lên công an, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.

"Mấy đứa, nói rõ ràng cho cô biết, hôm nay tụ tập đến chỗ này để làm gì hả?"

Mẹ Jeon là người hơi mê tín, khi đã tìm đủ mọi nơi mà vẫn không thấy con, bà bắt đầu nghĩ đến phương diện kia...

"Dạ.."

"Minhyun, con lớn nhất ở đây, con nói rõ ràng cho dì nghe đi. Mấy đứa chiều nay giở trò gì? Giờ em gái con đang mất tích đấy!" Mẹ Hwang nói lớn. 

Minhyun lấm lét nhìn mẹ, sau đó chậm rãi kể lại chuyện từ đầu đến cuối. Ban đầu đám nhóc chỉ nghĩ đơn thuần rằng hai đứa kia chơi trò trốn tìm với chúng, cho đến khi tìm kiếm mãi cũng không thấy, điện thoại không thể gọi được, chúng mới bắt đầu lo lắng và báo cho bố mẹ, nhưng cũng chỉ dám nói đang chơi thì không thấy hai bạn đâu nữa. Vì vốn dĩ cả đám cũng không nhìn thấy "nhân vật kì lạ" kia, nên chẳng ai dám nghĩ...

●NielWink ✔ Sunshine ✔Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ