"Em nói thật mà huhu.."
"Không đâu Somi à, chắc là em nhìn nhầm thôi. Trên đời này làm gì có ma quỷ."
"Không đâu, không thể nhầm được."
"Nhỡ đâu là người thì sao?"
"Người thì làm sao biết mất nhanh vậy chứ?! Hơn nữa, nếu là người thì sao phải trốn??"
Cả đám im lặng nhìn Somi, không biết nên nói gì.
Hôm nay lũ trẻ lại tụ họp, nhưng không phải ngoài sân bóng gốc sấu nữa, vì trời sang đông rồi, ra ngoài trời quá lạnh. Chục đứa nhóc quây quần trong nhà Somi, nghe cô bé kể câu chuyện gặp ma của mình. Bố mẹ Somi và Minhyun có sáng lập công ty riêng, nhà hai người cũng giàu có nhất trong đám, bố mẹ thường đi sớm về muộn nên có thuê giúp việc trông nom. Hôm trước bố mẹ lại không về, Somi sang nhà Minhyun chơi với anh họ, lúc ấy trời nhá nhem còn chưa tối hẳn, hai nhà cách nhau một cái sân bóng mà cả đám hay chơi, gần đó có một bãi rác nhỏ, nhà Minhyun ở đối diện, khoảnh cách không xa.
Trên đường vốn có đèn, nhưng mỗi đèn cách nhau một đoạn, vừa vặn chỗ bãi rác đó đèn không chiếu tới. Somi kể lại, từ xa xa đã nhìn thấy có người đứng đó, nhưng càng tới gần thì càng mập mờ khó đoán, người kia không hề di chuyển, đến khi Somi tới gần, dừng chân ngay trước cửa nhà Minhyun thì bóng người biến mất không dấu vết, đèn đường không sáng đến, cô bé nghĩ rằng mình nhìn nhầm. Cho đến ngày thứ hai, trời vẫn nhá nhem như vậy, Somi lại nhìn thấy người kia. Lần này nhóc hoảng thật sự, chạy vào nhà Minhyun khóc bù lu bù loa lên.
Cho đến khi bình tĩnh lại để kể chuyện cho anh họ nghe, Minhyun chạy ra ngoài nhìn thì cái bóng kia đã biến mất lâu rồi.
"Không thể nhìn nhầm đến hai lần được đâu."
"Minhyun à, không lẽ mày cũng tin trên đời này có ma hả?"
Seongwoo thở dài, hắn từ trước đến giờ không hề tin vào mấy thứ đó, cảm thấy chỉ là do con người tưởng tượng nên thôi.
"Đúng rồi. Em cũng không tin có ma mãnh gì đâu." Jihoon lên tiếng, rồi lại nhìn sang anh hàng xóm ngồi cạnh đang nắm chặt tay mình. "Daniel, anh sợ hả?"
Daniel méo mặt, trời lạnh mà trán hắn lại lấm tấm mồ hôi. Từ lúc Somi bắt đầu kể chuyện, Daniel đã hốt hoảng rồi. Này này, nhìn hắn to con vậy thôi, nhưng từ nhỏ đã bị sang chấn tâm lý với ma quỷ rồi, cũng do người anh trai Kang Seungyoon tốt quá đi mà, ngay từ lúc em mình còn nhỏ xíu đã doạ ma, khiến cho Daniel ám ảnh từ đó đến giờ.
"Anh.."
"Không sao đâu, có bọn em ở đâu anh đừng sợ." Bae Jinyoung rất kiên định vỗ vai anh lớn, rồi lại lí nhí bổ sung. "Mặc dù em cũng sợ lắm."
Seongwoo nhìn hết đứa này đến đứa khác, xuỳ một tiếng, bế Somi lên để cô bé ngồi vào lòng mình, khẽ vỗ về.
"Không phải sợ đâu, anh sẽ bảo vệ em. Chắc chắn là do thằng nhóc con nào đó trêu em đó mà, ai bảo Somi nhà ta càng lớn càng đáng yêu như vậy chứ?"
Somi ngước lên nhìn hắn, gật gật đầu, lẩm bẩm nói sẽ không sợ nữa.
"Nói túm lại á, bọn mình vẫn phải làm rõ xem đó là cái gì. Người thì người, ma thì ma."
BẠN ĐANG ĐỌC
●NielWink ✔ Sunshine ✔
Fanfic"Gốc sấu, sân bóng và những trưa hè đầy nắng. Nắng hạ giòn tan, chói chang, oi bức." -- Author: Apple_Insect aka Táo Có Sâu -- Đừng mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép. Bỗng một ngày bạn nhận ra, nắng hạ cũng đẹp đến thế. Gửi gắm từng giọt nắng th...