Bởi vì bố mẹ Kang ngày mai mới tới, nên tối nay tạm thời Kang Daniel sẽ ở nhà của Park Jihoon.
Daniel là con của chị họ anh rể Jihoon, anh rể Jihoon là cậu của Daniel, mà cậu theo lẽ phải gọi bố mẹ Park là ông bà, Jihoon thì.. cũng gọi là cậu sao? Trong thực tế, mẹ Kang còn lớn hơn mẹ Park hai tuổi cơ. Nói chung cái vòng luẩn quẩn này quá rắc rối, dây mơ rễ má cũng thật nhiều, gọn lẹ nhất thì cứ theo tuổi tác mà gọi. Daniel gọi bố mẹ Park là cô chú, xưng anh với Jihoon, thưa cháu với cậu và mợ. Còn người lớn thì cứ kệ đi.
"Tối nay Daniel ngủ với Jihoon được không? Nếu không được thì để cô qua dọn phòng khách."
Nhà Jihoon vốn có tới bốn phòng ngủ, một phòng của bố mẹ, một phòng của Jihoon, một phòng của chị Miyeon, và một phòng khách. Nhưng bởi vì không mấy khi có khách đến, nên căn phòng ấy đã lâu không có người ở, đã để chút đồ đạc trong đó, bình thường Park Jihoon được giao cho nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa cũng chỉ qua loa quét một chút, có khi trên mặt bàn vẫn còn bám bụi không chừng.
Kang Daniel từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, chút chuyện nhỏ này đương nhiên cậu phải hiểu thế nào là lịch sự lễ phép, làm sao có thể mặt dày nói 'cháu muốn ngủ một mình' để mẹ Park phải đi dọn tới dọn lui? Hơn nữa cũng chỉ cần ngủ với nhóc con này một đêm, cậu không hề gì. Chỉ là nhóc có đồng ý hay không mà thôi.
"Không cần đâu ạ, cháu ngủ đâu cũng được. Em Jihoon có cho cháu ngủ hay không thôi ấy chứ."
Park Jihoon sao có thể nói không? Như vậy có chút mất lịch sự, hơn nữa nó rất thích anh bạn này nha, ngay tức thì gật đầu.
"Không sao hết. Giường em rất rộng, hai chúng ta có thể ngủ thoải mái nha."
"Daniel có mang theo sách vở không? Nếu muốn ôn bài thì có thể sử dụng bàn học của Jihoon nhé."
Mẹ Park dẫn Daniel lên phòng trước, luôn miệng nói không cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà mình, cậu nhóc chỉ biết vâng dạ nói cảm ơn.
Bởi Jihoon còn mải mê với bộ phim hoạt hình nên vẫn còn ở dưới tầng, mẹ Park cũng đi xuống, căn phòng chỉ còn lại một mình Daniel.
Cậu đi tới chiếc bàn học gỗ lớn, sách vở được xếp gọn gàng trên giá, sách giáo khoa một ngăn, sách tham khảo một ngăn, vở một ngăn, đề ôn tập lại một ngăn khác, bút thước được đặt trong ống trên mặt bàn, chỉ có một quyển tiểu thuyết ở một góc trên bàn, ngoài ra sạch sẽ không còn gì khác.
"Chả bù cho mình." Daniel thầm nghĩ, vì cậu là chúa lôi thôi, bị mẹ mắng suốt mà vẫn không sửa được. Dọn vào rồi lại phải bày ra, thật là phiền, thà cứ để nó bừa bộn như vậy đi.
Nhưng mà đây không phải nhà mình, Kang Daniel dù không muốn vẫn phải thật chú ý, lát nữa học xong phải sắp xếp cho ngay ngắn. Cậu tự nhủ.
Lại liếc mắt tới thời gian biểu của nhóc con kia, Daniel có chút bất ngờ. Cậu nhóc chỉ đi học thêm ba môn chính Toán Văn Anh nhưng ở nhà đều có lịch tự làm đề nâng cao những môn khác.
"Cậu nhóc này chắc là học sinh giỏi toàn diện đi? Chị gái giỏi như vậy, chắc em cũng thế."
Kang Daniel trên này cứ học, Park Jihoon dưới kia cứ TV. Mãi cho đến hơn 10h đêm, mẹ Park sau năm lần bảy lượt nhắc nhở không được liền trực tiếp rút ổ điện, bạn nhỏ Jihoon mới phụng phịu lên phòng mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
●NielWink ✔ Sunshine ✔
Fanfiction"Gốc sấu, sân bóng và những trưa hè đầy nắng. Nắng hạ giòn tan, chói chang, oi bức." -- Author: Apple_Insect aka Táo Có Sâu -- Đừng mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép. Bỗng một ngày bạn nhận ra, nắng hạ cũng đẹp đến thế. Gửi gắm từng giọt nắng th...