13.

56 8 2
                                    

Trời mưa vào thứ sáu con mẹ nó không phải điều tuyệt vời chút nào.

Hey, dậy đi nào mấy cô cậu học trò còn đang trốn kĩ trong lớp chăn bông ấm áp, hôm nay chào đón mọi người không phải là tia nắng xua bớt không khí lạnh của mùa đông, mà chính là cơn mưa tăng thêm phần buốt giá.

Park Jihoon chậm rì rì thức dậy vệ sinh cá nhân, chậm rì rì ăn sáng, lại chậm rì rì mặc áo mưa lết thân mình lên con xe đạp địa hình quen thuộc. Má nó, trời đã rét lại còn mưa to, mưa to thì thôi đi, lại còn gió giật vù vù, kiểu này lên trường không ướt hết mới lạ.

"Bíp bíp."

"Jihoonie! Lên anh chở!"

Kang Daniel cưỡi con xe cúp, đứng sẵn ngoài cổng đón em nhỏ của hắn đi học.

"Thôi không ngồi đâu. Em đi một mình chứ ngồi sau xe anh có mà ướt hết, còn bẩn nữa."

Gớm, ai lạ gì phong cách lái xe của Kang Daniel, cứ thẳng vũng nước mưa phi vào, với lí do rửa xe cho sạch. Sạch gì không thấy, chỉ thấy bẩn hết thằng ngồi đằng sau.

"Yên tâm hôm nay anh không đi vào vũng nước mưa đâu."

"Thôi. Em tự đi, nay em có bốn tiết, đợi anh đến tiết năm có mà ốm đòn. Đói lắm."

Trường Daniel cách trường cậu nhóc hai cây số, nhưng tiện đường, thỉnh thoảng cậu vẫn ké xe hắn, đỡ đạp xe mỏi chân. Nhưng mà hôm nay cậu về sớm hơn, cứ đứng đực ở cổng trường đợi Daniel có mà tử vong vì đói và rét.

Thấy em nhỏ không thèm lên xe mình đèo, Daniel trề môi. Thôi kệ, mình đi chậm cùng em là được.

"Trường có lịch nghỉ Tết chưa? Chắc được nghỉ một ngày thôi nhỉ?"

"Gì cơ??"

"Anh hỏi là có lịch nghỉ Tết chưa?"

"Hình như chỉ được nghỉ một ngày."

"Ò. Bọn anh nghe nói cũng chỉ được nghỉ một ngày. Em có dự định gì chưa?"

"Há?"

"Anh hỏi em có dự định gì chưa??"

"Chưa có."

"Hay là sang nhà anh xem phim đi, anh tải được mấy bộ phim Mỹ cực phẩm lắm! Anh định rủ cả Seongwoo nữa nhưng mà nghe nói nó theo bố mẹ đi du lịch rồi. Có mỗi hai đứa mình thôi, em muốn ăn gì không anh mua?"

"Đụ má Kang Daniel, anh vừa sang tuổi mới được hai tuần mà như thể anh có thêm hai cái miệng luôn á! Anh không thấy đang mưa to sml đấy hả mà hỏi nhiều thế??! Em điếc lắm! Không nghe thấy gì hết! Về nhà rồi hỏi đi!"

Jihoon quạu thật sự. Tiếng mưa cứ rào rào bên tai mà Daniel lại cứ nói nhiều, cậu nhóc thật sự không nghe rõ gì hết. Trời đất, muốn bàn chuyện gì đợi về nhà đi má, đi giữa đường này không có tâm trạng gì hết trơn.

Daniel hơi giật mình vì bị quát, lại thấy Jihoon nỗ lực đạp xe trong cơn gió giật, lòng yêu thương trỗi dậy, thôi thì em nó đã quạu vì thời tiết, mình lại được cái tính thích lải nhải, bị mắng cũng phải thôi.

"Okay. Vậy chiều nay anh sang nhá."

Chiều ấy, sau khi đã hoàn thành đống bài tập trên lớp, Kang Daniel vội vàng trùm mũ áo phao lên đầu, ôm cái mô hình máy bay mới tậu, chạy vèo sang nhà em nhỏ của hắn.

●NielWink ✔ Sunshine ✔Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ