Daniel bắt đầu lao vào vòng quay ôn học sinh giỏi. Hắn đã nghe danh tiếng Kim Namjoon từ lâu, ôn đội Lý rất khốc liệt, nhưng đến khi chân chính trải nghiệm nó, hắn mới hiểu được hai chữ khốc liệt này viết như thế nào. Chính là, ý trên mặt chữ.
Kim Namjoon không dạy quá nhiều, nhưng bài tập luôn chất đống. Quan điểm của thầy là, để cho học sinh tự khám phá mày mò. Thứ được thầy dạy cho thì ít, nhưng thứ bản thân học sinh tự tìm thấy là nhiều, như vậy đi thi mới có khả năng lấy được kết quả cao. Bởi vì, học sinh giỏi không có bất kỳ giới hạn nào cả, đặc biệt là môn Lý, nó chính xác là đánh giá tư duy của học sinh.
Thầy Kim giao rất nhiều bài tập, yêu cầu Daniel và Hayeon phải tự làm, không tự làm được thì hai người thảo luận với nhau, thảo luận mà vẫn không ra được kết quả thì nhìn lời giải, cho đến khi xem lời giải không hiểu thì mới tìm đến thầy. Hai ngày kết thúc một dạng bài, tương đương hai trăm câu lý thuyết và bài tập, cuối tuần sẽ ôn tập lại bằng cách làm đề kiểm tra. Một đề sẽ có 50 câu hỏi, bao gồm ba dạng đã học trong tuần, thầy Kim thậm chí còn không thèm ra đề mới, chỉ nhặt lại trong phần bài tập họ đã làm. Sang tuần mới, ba dạng bài tập mới, cuối tuần ôn tập lại sáu dạng. Cứ như vậy, kiến thức tuy nhồi nhét vào quá nhiều, nhưng lại giống như khiến bọn họ không thể quên được. Thầy Kim lại rất thoải mái, nói rằng quên là chuyện bình thường, quên thì mở lại vở xem, sau này quen với tần suất học như vậy, tự khắc sẽ nhớ được thôi.
"Cậu mệt quá hả?"
Nhìn thấy gương mặt có chút tiều tuỵ của Hayeon, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi. Bọn họ đã học được một tháng rồi, trông Hayeon chẳng khác nào mấy anh chị khối 12 đã dành tháng cuối cùng thức đêm thức hôm để ôn đại học gấp rút, hai mắt thâm quầng, người gầy hẳn đi. Thậm chí còn thảm hơn ấy chứ, Daniel thầm nghĩ.
"Tớ vẫn chưa làm quen được với tần suất học này. Không hiểu sao những anh chị khoá trước lại có thể chịu đựng được thầy Kim nhỉ?" Hayeon nằm ườn ra bàn, thở dài. Thực ra Lý không phải môn học cô quá yêu thích, nếu so với Ngoại ngữ. Nhưng Daniel lại cố tình chọn Vật Lý. Hayeon thích Daniel. Chỉ là, học đội tuyển với thầy Kim quá mệt. Nếu không phải để thân thiết với Daniel hơn một chút, cô nàng đã sớm từ bỏ. Cho dù cậu ấy thích con trai thì sao chứ, mình cũng chỉ muốn cải thiện quan hệ với cậu ấy hơn chút thôi mà.
Jung Hayeon chưa từng nghĩ rằng, cái 'cải thiện quan hệ hơn chút' ấy lại kéo dài đến mười năm sau, lại là động lực để cô nỗ lực hết mình, là ngọn hải đăng duy nhất kéo cô khỏi biển lớn tăm tối đầy sóng dữ.
"Không cần phải ép buộc mình quá đâu, nếu cậu thấy quá mệt thì chuyển đội cũng được mà. Tớ thấy cậu cũng học tốt Ngoại Ngữ, nghe Seongwoo nói học Ngoại Ngữ nhàn lắm, tuần nào cũng được đến nhà cô Song xem phim một lần."
Nhà cô Song giàu có tiếng trong trường, căn biệt thự nằm ở khu đất đắt đỏ của thị trấn, nghe nói trong nhà còn có một phòng chiếu phim.
"Haha không sao đâu, chắc vài tuần nữa sẽ quen thôi. Đội Ngoại Ngữ đông quá, tớ không thích không khí cạnh tranh đông đúc như vậy." Hayeon gượng cười đáp, không biết Daniel có ý đuổi khéo hay không, nhưng nhất định cô sẽ không chuyển đội. Chuyển đi chẳng phải đã giúp cậu ấy vui vẻ rồi hay sao? Tất nhiên không thể được.
BẠN ĐANG ĐỌC
●NielWink ✔ Sunshine ✔
Fanfiction"Gốc sấu, sân bóng và những trưa hè đầy nắng. Nắng hạ giòn tan, chói chang, oi bức." -- Author: Apple_Insect aka Táo Có Sâu -- Đừng mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép. Bỗng một ngày bạn nhận ra, nắng hạ cũng đẹp đến thế. Gửi gắm từng giọt nắng th...