Hôm nay anh trai của Daniel về thăm nhà. Kang Seungyoon năm nay hai mươi chín, là một phi công, vì tính chất công việc nên nhiều mảnh tình vắt vai nhưng chưa dẫn cô nào về nhà ra mắt bao giờ. Âu cái số đào hoa nhà họ Kang cũng di truyền, từ thời ông nội Kang, đến bố Kang, đến Kang Seungyoon và giờ là cả Kang Daniel.
"Ở đây có vẻ yên bình nhỉ?"
Đây là lần đầu tiên Seungyoon về nhà kể từ ngày gia đình bọn họ chuyển về cái trấn này.
"Xa đi chút khói bụi của thành phố cũng tốt mà."
Nghe Daniel nói vậy, Seungyoon bật cười. "Sớm muộn gì mày cũng phải quay lại đó thôi thằng nhóc thối."
"Ủa kệ chứ. Em thích ở đây hơn." Ở đây mọi người sống gần gũi, sống thật, ở tuổi của hắn cũng không có sự ganh đua quá gay gắt như ở thành phố, cũng không chơi ác. Còn có bạn nhỏ Park Jihoon đáng yêu như thế..
"Anh lấy vợ đi, ba mươi rồi đấy. Chọn một chị giống mợ Miyeon á."
"Mày bị điên à? Anh mới hai chín thôi!! Ha Miyeon là loại người có thể tuỳ tiện chọn sao, mày tưởng có nhiều người giống cô ấy lắm hả? Tên nhóc Junhyo cũng là ăn may mà thôi.. Hơn nữa mẫu hình của anh đây là một người dịu dàng, xinh đẹp, nấu ăn ngon, yêu động vật..."
"Xuỳ xuỳ.. Cái tiêu chuẩn của anh phổ thông quá. Còn nữa, anh mà vẫn gọi cậu là tên nhóc nữa là em mách mẹ."
Seungyoon và Junhyo tuy là hai cậu cháu nhưng hơn kém nhau vẻn vẹn mấy tháng tuổi. Bọn họ thường xưng 'tao-mày' cho thân quen nhưng mẹ Kang lại không đồng ý, còn nhiều lần giáo huấn anh về chuyện xưng hô này.
"Kang Daniel à, lâu ngày không gặp, sao càng ngày càng nhiều chuyện thế em?"
"Em giống anh mà."
"Dkm."
Kể chuyện trăng gió mây trời một hồi, Daniel chợt thở dài ngả người xuống giường mình, hơi rầu rĩ.
"Trông cậy cả vào anh đấy, kiếm cho mẹ một đứa con dâu thật tốt đi. Em không có hy vọng gì đâu, em thích con trai."
"Giề??"
"Em bảo em thích con trai á."
"Cái giề cơ??"
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Seungyoon, Daniel bụm mặt, một lần nữa nhắc lại. "Em thích con trai, thích Park Jihoon em trai của mợ Miyeon, phòng nhóc đó kia kìa. Nhóc đó mới lớp 7, nên em đang chờ. Nói chung là không phải em ấy thì sẽ không là ai khác nữa. Nên tất cả nhà mình là trông cậy vào anh, em rất tin tưởng anh, Kang Seungyoon."
Kang Seungyoon đầu tiên còn nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn kẻ điên. Rồi hoà hoãn lại. Anh đã từng trải qua cái tuổi ấy. Thời còn e ấp mối tình đầu, và cho rằng nó là cả đời. Anh có không? Có chứ. Có mối tình đầu, năm 17 tuổi cũng nguyện cùng đối phương đi hết đời. Nhưng mà cmn bạn nữ xinh đẹp ấy lại cho anh quả sừng dài hai mét. Đệt. Seungyoon vuốt mặt, nghĩ lại vẫn hơi tức tối. Mình hồi xưa goodboy vậy cơ mà, lại bị người ta đá, nhục không chịu nổi.
"Mặc dù anh không phải kẻ có thể đi xa với mối tình đầu. Nhưng bạn bè của anh, có không ít đôi, ờm mày hiểu mà, one and only ấy. Cũng có người chia tay, yêu người mới rồi quay lại người đầu. Cũng có người từ trước đến giờ không hề đổi thay. Cũng có cả cặp đồng giới, đồng nghiệp của anh luôn, yêu nhau từ thời học cấp ba đó. Daniel, anh chưa bao giờ phản đối mày chuyện gì, lần này cũng thế. Nhưng chính mày phải trở nên mạnh mẽ, vì mày là người lớn hơn, mày phải có năng lực bảo hộ nửa kia của mình. Giờ mới mười lăm tuổi, nghe thì có vẻ còn tha hồ chơi đùa. Nhưng mà nhanh lắm, giống như một giấc mơ vậy, chớp mắt là qua. Rồi mày sẽ phải đối diện với áp lực cuộc sống này, rất nhiều mệt mỏi, rất nhiều nỗ lực nhưng cũng rất nhiều nản lòng. Không phải ai cũng được như Junhyo và Miyeon, trước khi hai người họ thành công được như vậy, cũng là ở nơi tối tăm của xã hội mà vực lên. Có rất nhiều người, xuất phát cùng với họ, nhưng đích đến không bao giờ có thể ngang bằng với họ." Seungyoon chẹp miệng, ngừng một lúc rồi nói tiếp.
BẠN ĐANG ĐỌC
●NielWink ✔ Sunshine ✔
Fiksi Penggemar"Gốc sấu, sân bóng và những trưa hè đầy nắng. Nắng hạ giòn tan, chói chang, oi bức." -- Author: Apple_Insect aka Táo Có Sâu -- Đừng mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép. Bỗng một ngày bạn nhận ra, nắng hạ cũng đẹp đến thế. Gửi gắm từng giọt nắng th...