"Mẹ, con có đẹp trai không mẹ?"
Kang Daniel tắm xong, đầu tóc còn chưa lau khô đã vội vội vàng vàng chạy xuống bếp hỏi người phụ nữ đang dọn bàn ăn.
"Không phải lúc nào cũng nhận đẹp trai nhất nhà à? Sao hôm nay dở hơi hỏi thế? Mau qua đây dọn cơm ra rồi gọi bố vào ăn cơm."
Kang Daniel tay lấy bát lấy đũa, miệng vẫn không ngừng.
"Mẹ à mẹ nói thật đi, con có đẹp không mẹ? Con đang nghiêm túc đấy. Mẹ đừng đùa nữa."
"Sao? Bạn nữ nào xóm bên khen Daniel của mẹ đẹp trai à?"
Nhìn nụ cười đùa cợt của mẹ, Daniel ấy mà hiếm khi ngại ngùng, gãi gãi đầu.
"Không có a.. Mấy hôm trước em Jihoon khen con đẹp trai."
"Jihoonie á? Ừ vậy chắc là con đẹp thật, nên em ngưỡng mộ đó."
Ngưỡng mộ sao? Daniel lẩm bẩm. Rồi cậu nhóc không nghĩ nữa, chạy ra gọi bố vào ăn cơm.
"Mình đẹp thật à?"
Kang Daniel lăn lộn trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói của Park Jihoon vài ba ngày trước.
Nghĩ đến đây lại nhịn không được xuống giường tiến tới chiếc gương gắn trên tủ quần áo, xoay người một chút, còn vuốt vuốt quả đầu húi cua mới cắt của mình. Thực ra Kang Daniel vẫn luôn tự tin về nhan sắc của mình. Và minh chứng cho điều đó chính là cả tá thư cùng những lời tỏ tình của đám con gái từ mấy năm cuối cấp 2. Nhưng mà không hiểu sao hôm trước nghe nhóc kia khen mình, trong lòng vẫn mang nỗi băn khoăn khó tả. Lẽ ra phải là sung sướng, kích động, hoặc là cảm thấy bình thường vì mình luôn cho rằng đó là việc hiển nhiên chứ nhỉ? Sao lại băn khoăn về nhan sắc của mình chứ? Mình đẹp mà.
Mái tóc vừa được vuốt ve chỉnh sửa gọn gàng trong phút chốc lại bị chủ nhân của nó làm rối bù lên. Kang Daniel liếc qua cửa kính, chân không tử chủ mà bước về phía ban công. Cũng thật là trùng hợp, nhà cậu và nhóc con kia ở sát cạnh nhau, cách một cái bờ rào, mà đứng trên ban công phòng cậu, vừa vặn nhìn được ban công phòng Park Jihoon.
Sau lớp kính dày và lớp rèm cửa còn dày hơn nữa, có thể thấy được lờ mờ ánh sáng đèn phòng bên kia. Nếu cậu nhớ không nhầm, thì hôm nay là ngày Park Jihoon đi học thêm, giờ mới bảy rưỡi tối, có lẽ là vừa đi học về chưa lâu. Vào tháng bảy rồi, nghe nhóc con kia nói, hai hôm nữa sẽ bắt đầu học thêm ở trường, thời gian chơi sắp hết rồi. Mà một học sinh chuyển cấp như Kang Daniel ấy lại có nhiều thời gian vô cùng, ai thích thì cứ học, ai chơi cứ chơi, dù sao nhà trường cũng không yêu cầu học thêm với học sinh đầu cấp.
Xoạch.
Thình lình, ban công bên kia được mở ra. Thân ảnh nho nhỏ lú dần ra ngoài.
"A anh Daniel à?"
Bị người ta bắt gặp nhìn trộm, Kang Daniel có chút không tự nhiên, trúc trắc gật đầu.
"Em đi học về rồi à? Ăn cơm chưa?"
"Em ăn từ trước lúc đi học rồi, nãy về ăn một bát chè. Anh ăn chưa?"
BẠN ĐANG ĐỌC
●NielWink ✔ Sunshine ✔
Fiksi Penggemar"Gốc sấu, sân bóng và những trưa hè đầy nắng. Nắng hạ giòn tan, chói chang, oi bức." -- Author: Apple_Insect aka Táo Có Sâu -- Đừng mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép. Bỗng một ngày bạn nhận ra, nắng hạ cũng đẹp đến thế. Gửi gắm từng giọt nắng th...