Chương 10

2.3K 121 1
                                    

- Khó xử...

.
.
.

Buổi sáng, Vương Nhất Bác thức dậy trước, hắn chầm chậm mở mắt nhìn lên trần nhà, sau đó cúi xuống nhìn Tiêu Chiến đang rúc sâu vào ngực hắn mà ngủ, hơi thở nặng nề phả lên cơ thể hắn, có chút nóng

Hắn mỉm cười hôn lên trán người kia nhưng dường như có điều gì đó rất lạ

Khoan đã, hơi thở rất nóng, trán cũng rất nóng

Vương Nhất Bác gấp gáp đưa tay mình áp lên trán của Tiêu Chiến kiểm tra, hóa ra là sốt rồi

Hắn không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ngồi dậy mặc vội quần áo vào rồi chạy nhanh vào trong phòng nhúng một cái khăn vào nước mát đưa ra lau mặt cùng tay chân cho Tiêu Chiến.

Khẽ đắp chiếc khăn lên trán của anh, hắn nhanh chóng bước tới bên tủ lấy một bộ pijama mặc vào cho Tiêu Chiến rồi đứng dậy mở cửa phòng bước ra bên ngoài.

Ba mươi phút sau, Vương Nhất Bác bưng một khay thức ăn cùng thuốc vào trong phòng đặt xuống chiếc bàn bên cạnh giường. Hắn ngồi xuống giường nhìn qua Tiêu Chiến rồi đưa tay sờ lên trán anh kiểm tra một lần nữa, vẫn còn rất nóng

Hắn có chút lo lắng, đưa tay lay lay người Tiêu Chiến dậy

- Bảo bối, dậy ăn cháo rồi uống thuốc

- Ưm... đau

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến than đau càng thêm lo lắng hơn, hắn cúi xuống gần sát mặt của anh, khẽ hôn lên trán Tiêu Chiến.

- Anh đau ở đâu, nói cho tôi biết được không?

- Đau đầu, đau ở chỗ kia

Hắn đưa tay mình ra xoa xoa lên eo của Tiêu Chiến

- Ngoan, ngồi dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc, anh bị sốt rồi

- Không muốn ăn

Tiêu Chiến lắc đầu không chịu, mắt vẫn nhắm chặt, nhẹ quay người đưa lưng về phía Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác cảm thấy xót người ta liền nhanh chóng luồn tay ra phía sau lưng anh đỡ người ngồi dậy để anh dựa vào ngực mình.

Tiêu Chiến bị động, khẽ rên rất khẽ

Vương Nhất Bác gấp gáp cúi người quan tâm

- Đau au lắm sao?

Tiêu Chiến nói không ra hơi chỉ có thể lắc đầu. Vương Nhất Bác trông thấy anh bị bệnh liền nhỏ giọng dỗ dành

- Ăn một ít sau đó uống thuốc rồi đi ngủ có chịu không?

Tiêu Chiến im lặng không nói, từ trong lòng Nhất Bác anh khẽ gật đầu một cái

Vương Nhất Bác chỉ chờ như vậy liền cầm bát cháo múc từng muỗng đưa lên miệng mình thổi nguội rồi uy tới tận miệng cho ai kia

Tiêu Chiến đang được vệ sĩ Vương chăm sóc nên sinh ra bản tính ỷ lại, anh dựa người vào lòng hắn, lười biếng há miệng ngậm lấy từng muỗng cháo được Nhất Bác bón qua cho mình.

Sau khi ăn được hơn một nửa chén cháo, Tiêu Chiến lắc đầu ngậm miệng không muốn ăn nữa. Vương Nhất Bác như hiểu ý liền đặt chén cháo lại trên bàn. Hắn với tay lấy thuốc hạ sốt cùng ly nước lọc đưa tới cho Tiêu Chiến

(Bác Chiến - End) Sát thủ Vương, anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ