Chương 43

1.6K 101 0
                                    

- Hạnh phúc...

.
.
.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác vừa ngồi yên vị trong xe, hắn liền nhanh chóng quay người qua kéo Tiêu Chiến lại ôm chặt vào lòng mình, tay hắn luồn vào trong áo anh khẽ xoa bảo bối nhỏ của hai người

- Chiến Chiến, thật nhớ anh cùng bảo bảo

Vừa nói Vương Nhất Bác cũng cúi xuống kéo áo anh lên hôn vào chiếc bụng có phần tròn trĩnh của Tiêu Chiến rồi lại tiếp tục ôm người vào lòng không buông

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn ôm bảo bối của mình trong lòng một chút liền buông người anh ra rồi tìm đến môi anh mà hôn. Cả một buổi chiều hắn đã rất lo lắng cho anh cùng bảo bảo, cứ ngỡ rằng anh đã gặp chuyện chẳng lành nên hắn đã điên cuồng tìm kiếm, trong tim ẩn nhẫn cảm giác đau nhói không thôi. Bây giờ thì tốt rồi, Chiến Chiến của hắn đang trong vòng tay hắn, anh đang nằm trong tầm mắt để Nhất Bác có thể bảo vệ anh được chu toàn.

Tiêu Chiến cũng có cảm giác nhớ hắn cho nên mới nhìn hắn thỏ thẻ

- Nhất Bác, anh nhớ em

- Em cũng nhớ anh bảo bối... chúng ta về nhà thôi

- Anh muốn ăn lẩu

Vương Nhất Bác đối với sự mè nheo vòi vĩnh của anh chỉ cảm thấy càng cưng chiều, ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn anh rồi cũng mỉm gật đầu đáp ứng

- Được

———

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nhà hàng chuyên bán lẩu, hắn gọi cho cả hai một cái lẩu ít cay, Tiêu Chiến không hài lòng cho lắm, anh là muốn ăn thật cay thì mới ngon nhưng Vương Nhất Bác dứt khoát ngăn cản không cho ăn với lý do... ăn cay không tốt cho bảo bảo

Nhân viên phục vụ vừa dọn lên bàn một cái lẩu cùng một vài vật dụng khác, Vương Nhất Bác nhanh tay nấu lẩu rồi nhúng thịt bò giúp anh. Tiêu Chiến đối với sự cưng sủng của Vương Nhất Bác càng thêm ỷ lại, anh chỉ ngồi yên một chỗ ăn thật ngon còn lại tất cả mọi thứ đã có Vương Nhất Bác lo

- Nhất Bác, tình hình công ty sao rồi?

- Tất cả đã kết thúc rồi nên anh đừng lo

- Thật sao? Sao có thể nhanh như vậy kia chứ

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mỉm cười, hắn bất giác đưa tay lên xoa đầu của anh

- Tất cả là nhờ có bác Tiêu, nếu không có bác Tiêu mọi chuyện sẽ không đơn giản kết thúc như vậy

- Ba anh sao? Ba đã về Bắc Kinh

- Phải, bác Tiêu đã tiếp nhận lại chức vụ Chủ tịch của tập đoàn XZ

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy cảm thấy rất vui vẻ trong lòng, cuối cùng mọi chuyện lại có thể kết thúc nhanh như vậy. Anh sẽ được đường hoàng ở bên cạnh hắn mà không cần phải xem sắc mặt của người khác. Như nhớ ra điều gì đó, Tiêu Chiến tròn xoe đôi mắt hỏi lại Vương Nhất Bác

- Vậy còn Rose?

- Anh yên tâm, em với Rose đã nói chuyện rõ ràng, em cũng chưa làm giấy kết hôn với cô ấy cho nên cả hai vui vẻ chia tay, Rose đã theo bạn trai của cô ấy về lại Mỹ

(Bác Chiến - End) Sát thủ Vương, anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ