Chương 26

1.7K 104 2
                                    

- Ngọt ngào bên nhau...

.
.
.

Vương Nhất Bác nấu một bàn thức ăn toàn những món bổ dưỡng để bồi bổ cho Tiêu thỏ cùng bảo bảo của mình, nhìn một bàn thức ăn nóng hổi trước mắt.. hắn khẽ mỉm cười hài lòng rồi nhanh chóng bước vào trong phòng để thức ai kia dậy ăn tối

Bước tới bên giường ngồi xuống, Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, hắn đưa tay tới áp lên trán anh kiểm tra một chút... cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường, hắn mới đưa tay lay người anh dậy

- Chiến Chiến, anh dậy đi

- ...

- Em nấu thức ăn xong rồi, anh dậy ăn đi nha

Tiêu Chiến cựa quậy cơ thể, nghe tiếng Nhất Bác đang gọi mình, anh xoay người đưa tay tìm tới Vương Nhất Bác ôm chặt, đầu nhỏ dụi dụi vào người hắn dẩu môi không muốn ăn

- Anh không ăn đâu

- Không được, anh phải ăn cho em

Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay đỡ người Tiêu Chiến dậy mặc cho anh có tỉnh ngủ hay chưa. Tiêu Chiến được ai kia cưng chiều đỡ mình dậy như vậy, anh ỷ lại mà dựa vào người hắn... mắt vẫn nhắm chặt làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy rất buồn cười.

- Chiến Chiến, nghe lời em... dậy ăn cơm một chút rồi ngủ tiếp có được không?

Tiêu Chiến được sự ôn nhu của Vương Nhất Bác lấy tỉnh, anh chầm chậm mở mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi mỉm cười đưa tay câu lấy cổ hắn ôm chặt

- Nhất Bác~

- Dậy ăn cơm... em thương

Tiêu Chiến từ trong lòng hắn khẽ gật đầu rồi buông người Vương Nhất Bác ra, anh đưa chân bước xuống giường theo chân Vương Nhất Bác ra bên ngoài, tay anh vẫn được bao bọc trong bàn tay to lớn của hắn

- Vương Nhất Bác

- Hửm?

- Anh không ăn cơm có được không?

- Vì sao lại không muốn ăn?

- Vì... vì...

Đứng trước ánh mắt hoài nghi của Vương Nhất Bác làm cho Tiêu Chiến cúi đầu không muốn nói... thật ra thì mỗi lần anh ăn thức ăn đều bị nôn ra tất cả làm cho anh càng thêm mệt mỏi cho nên anh thực sự không muốn ăn.

Vương Nhất Bác đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến chờ đợi câu trả lời của anh những mãi mà anh vẫn không lên tiếng

- Chiến Chiến, nói cho em biết... tại sao lại không muốn ăn cơm?

- Bởi vì... anh ăn vào sẽ nôn ra hết

Vương Nhất Bác đau lòng khi nghe anh ủy khuất như vậy, hắn đưa tay kéo anh lại phía mình rồi ôm lấy anh vào lòng, tay hắn đặt sau lưng anh khẽ xoa

- Em xin lỗi, là tại em không quan tâm để ý đến khẩu phần ăn của anh. Anh muốn ăn món gì sẽ không buồn nôn thì nói với em, em sẽ nấu cho anh có chịu không?

- Anh không sao

Tiêu Chiến là sợ Vương Nhất Bác thất vọng, dù sao thì hắn cũng đã dụng tâm nấu cho anh những món ngon bổ dưỡng như thế thì làm sao Tiêu Chiến nỡ từ chối cho được. Anh buông tay khỏi người Vương Nhất Bác rồi mỉm cười nhìn cậu

(Bác Chiến - End) Sát thủ Vương, anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ