Chương 16

7.7K 658 68
                                    

Khi rời phòng làm việc, Lục Hòe mời Bạch Chỉ ở lại cùng ăn cơm với bọn họ.

Thời gian quá muộn, Bạch Chỉ có hơi không chịu được, từ chối nói: "Ngày mai em còn có buổi thử vai, phải trở về chuẩn bị một chút nên không đi được."

Lục Hòe ngại ngùng: "Vậy mà lại để cậu đến đưa canh gà cho bọn anh, ngại quá."

"Tiện đường mà." Bạch Chỉ cười cười, "Không tốn thời gian mấy ạ."

"Thử vai vào sáng ngày mai à?" Tạ Tư Cẩn chợt hỏi.

"Dạ, 10 giờ ở Đông Thành."

"Vậy cậu ở chỗ nào?"

"Tây Thành ạ."

Bắc Kinh là thành phố cổ kính, các con đường ở trung tâm đều quanh co lòng vòng, giờ cao điểm buổi sáng đi từ Tây Thành đến Đông Thành ít nhất cũng mất nửa tiếng. Tạ Tư Cẩn lấy một thẻ phòng ra: "Bên đó tôi có một căn phòng ở, đêm nay cậu nghỉ lại đấy cũng được."

Vào ở nhà của Tạ Tư Cẩn?

Bạch Chỉ sợ ngây người, cậu nào dám nhận ân tình dường này, vội vàng lắc đầu: "Không được không được, em đi về là được rồi ạ."

"Là phòng Executive* của khách sạn Nhất Đảo", Tạ Tư Cẩn nói, "Tôi đặt chỗ quanh năm và nó cũng đang để trống. Nếu cậu không chê thì có thể ở một đêm."

Thì ra là như thế.

Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cảm ơn thầy."

*Phòng Executive (hay Executive Suite): loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn với diện tích từ 60-120m2. Phòng được trang bị cả bồn tắm đứng và bồn tắm nằm, bàn làm việc cỡ lớn, điện thoại quốc tế, hồ bơi ngoài trời, phòng khách và khu vực bếp riêng biệt...Chúng nằm trên các tầng cao nhất của khách sạn, với tầm nhìn rộng rãi và tuyệt đẹp.

Lục Hòe: "Cùng đi đi, anh đưa cậu ra cửa lớn."

Bạch Chỉ: "Vậy các anh đêm nay cũng về nhà sao?"

Tạ Tư Cẩn: "Chưa được, chờ lát nữa vẫn phải xử lý một chút việc."

Ba người vừa ra ngoài vừa nói chuyện phiếm.

Lục Hòe: "Nhanh vậy đã muốn tuyển diễn viên thay Tiền Quân Hạo rồi?"

Tạ Tư Cẩn gật đầu: "Không còn nhiều thời gian, phải tốc chiến tốc thắng."

Lục Hòe: "Có ứng viên chưa?"

"Vẫn chưa có." Tạ Tư Cẩn thấy đau cả đầu, "Một chốc một lát sao có thể tìm nhanh thế được."

Lục Hòe kể tên vài diễn viên trẻ, đều bị Tạ Tư Cẩn xua tay.

Hoặc là hình tượng không phù hợp, hoặc là kỹ năng diễn xuất không sáng, hoặc là nhân phẩm dễ dính vấn đề.

Bạch Chỉ kẹp ở giữa hai anh lớn, thấp tha thấp thỏm: "Đây là chuyện em có thể nghe à..."

"Không sao." Tạ Tư Cẩn cười, "Cũng không phải chuyện gì quan trọng."

Hai mắt Lục Hòe nhìn Bạch Chỉ, bỗng nhiên huých cánh tay Tạ Tư Cẩn.

Tạ Tư Cẩn: ?

[ĐM-Hoàn] Em nào có theo đuổi người!!! - Chước ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ