Có lẽ là học quá muộn, nên ngày hôm sau Lâm Duẫn Nhi buồn ngủ chịu không được.
Lúc Ngô Thế Huân gọi cô dậy chạy thể dục, bị cô vô tình đạp cho một cước, xoay người tiếp tục ngủ.
Ngô Thế Huân nhất thời bật cười, nhìn chằm chằm bóng lưng cô: "Hôm nay không dậy sớm?"
Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, chứng bực bội lúc mới rời giường sắp không kìm nén được: "Anh đừng quấy rầy em!"
Nghe được giọng nói của cô, ý cười trên mặt Ngô Thế Huân thu lại.
Nghĩ đến cảnh hôm qua cô mắc mưa, anh đưa tay sờ sờ trên trán, ánh mắt dần trầm xuống: "Thay quần áo xong chúng ta đi bệnh viện."
Lâm Duẫn Nhi nhức đầu muốn chết, căn bản không nghe thấy anh đang nói gì, chỉ cảm thấy ồn ào, mày nhíu chặt hơn, đưa tay đánh anh: "Anh làm gì thế!"
"Đồ ngốc, em sốt rồi!" Ngô Thế Huân bắt được tay cô, cúi xuống ôm, cả người cũng nóng rực.
Anh vừa tỉnh dậy đã thấy trên người cô nóng.
Mỗi tháng Lâm Duẫn Nhi đến kỳ kinh nguyệt nhiệt độ cơ thể đều cao hơn bình thường một chút, tính toán thời gian cũng sắp đến nên vừa rồi anh không để ý.
Lúc này nghe giọng cô anh mới phản ứng được, đây là phát sốt!
Thấy cô nằm bất động, Ngô Thế Huân ôm người lên, mặc quần áo vào.
Lâm Duẫn Nhi vẫn mơ mơ màng màng, đầu óc hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ Ngô Thế Huân đưa cô tới bệnh viện, bởi vì sốt cao nên phải truyền dịch.
Lúc ý thức cô hoàn toàn thanh tỉnh, người đã nằm trên giường bệnh.
Trong gian phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng truyền nước tí tách chảy từng giọt.
Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sofa bên cạnh, đặt iPad lên gối, tựa hồ đang bận xử lý công việc.
Quét mắt một vòng nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ.
Cảm giác được động tĩnh bên này, Ngô Thế Huân thả iPad xuống đứng dậy, tay sờ sờ trán cô, đã hạ sốt.
Anh thở phào: "Có đói bụng không?"
Lâm Duẫn Nhi lắc đầu.
Cô vừa tỉnh ngủ, tạm thời không có khẩu vị gì.
Ngô Thế Huân nhìn bình truyền dịch một chút: "Sắp truyền xong rồi, nếu không đói thì chúng ta về nhà ăn, bảo dì nấu cho em."
Thấy cô muốn ngồi dậy, Ngô Thế Huân đỡ lấy, kê gối vào sau lưng để cô tựa vào cho dễ.
"Em không sao mà." Bây giờ cô không cảm giác sức khỏe mình có vấn đề, thấy sắc mặt anh nặng nề, không muốn để anh lo lắng.
Nhưng vừa mới mở miệng, thanh âm vẫn có chút khàn khàn.
Ngô Thế Huân vén tóc cô ra sau, không nói chuyện.
Lúc sáng tới bệnh viện đã sốt đến bốn mươi độ.
Từ nhỏ đến lớn thể chất cô không yếu, rất ít khi phát sốt cao như vậy, lần đầu tiên Ngô Thế Huân thấy khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt thành như thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Ngoan, đừng chạy!
FanficLâm Duẫn Nhi bị bạn từ bé của mình kéo vào phòng ngủ rồi nhét cho một bức thư tình. Lâm Duẫn Nhi vừa đưa tay nhận lấy, anh trai của cô bạn từ bé này đã mở cửa đi vào, cao lớn khôi ngô, khí chất tự phụ. Trong lúc bối rối, cô giấu bức thư tình ra sau...