Chap 123

977 40 2
                                    

Hồi lâu sau, cô ấy rời ra nhìn vào tôi nói.

"Chị cũng có chuyện muốn nói với em"

"Dạ"

Nói xong cô ấy cũng xuống giường, chỉ trong chốc lát trong tay cũng cầm đồ trở lại, ngồi xuống lấy ra một cái thẻ tín dụng và một túi công văn để trước mặt tôi.

"Vốn là chị định chờ sau này rời khỏi công ty sẽ nói với em nhưng chị cảm thấy hôm nay thích hợp hơn"

Cô ấy nhìn vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói.

"Lili, có thể chị không được giàu có như em nghĩ"

Tôi vừa định nói cô ấy đã lắc đầu.

"Chị biết em muốn nói gì nhưng nghe chị nói hết được chứ?"

Tôi gật đầu một cái, nghe cô ấy nói tiếp.

"Thật ra thì chị và ba chị cũng không hòa thuận như em nghĩ, trong lòng chị đối với ông ấy vẫn có ít nhiều oán hận. Sau khi ông ấy mặc dù chị biết đó là ông ấy nghĩ cho chị nhưng chị lại cảm thấy mình là thành viên dư thừa trong gia đình. Khi vừa trở về nước, tâm trạng chị rất rối, bởi vì nhiều năm như vậy ông ấy đều không cần có chị bên cạnh nhưng khi ông ấy bệnh cần đến chị cũng không chút nào quan tâm đến cảm nhận của chị. Khi đó chị rất bất mãn với ông ấy, trước giờ chị vẫn nghĩ tất cả những thứ này đều không thuộc về mình, bao gồm cả CY cũng không muốn ở lại quá lâu, cho nên chị không đụng đến một chút tiền của CY, chị không muốn mẹ kế và em trai nghĩ là chị làm mọi thứ chỉ vì tiền bạc và địa vị. Chị lại càng không cùng họ trnah đoạt những thứ không phải của mình..."

Cô ấy cầm thẻ lên, cười vô cùng gượng ép.

"Biệt thự này là do nhiều năm chị tích góp mua được. Mỗi năm ông ấy đều gủi tiền học phí và chi tiêu vào tài khoản của chị, bởi vì chị ở nước ngoài vừa làm vừa học, còn có học bổng nên dùng rất ít. Trong này còn có tiền chị chuyển nượng công ty sau khi về nước, công ty mặc dù không lớn nhưng cũng có chút tên tuổi, đối phương đánh giá cao nên tiền bán được cũng tốt, bình thường chị chi tiêu cũng không nhiều lắm cho nên cuộc sống cũng không mấy khó khăn. Về phần chiếc xe kia, là do ông ấy mua trước đo, từ trước đến giờ chị chưa từng mở miệng nói với ông ấy bất kỳ yêu cầu gì, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ra mình không cần phân biệt rõ ràng như thế, dù sao đó cũng là ba mình..."

Tôi khoác khăn lên người cô ấy, không ngắt lời.

"Cho đến khi chị yêu em rồi cùng sống với em, ý nghĩ này ngày càng kiên định. Chị biết chúng ra sẽ có một ngày phải đối mặt với ba mẹ, chị đã chuẩn hị hết mọi thứ. Lúc đó chị nghĩ nếu ông ấy ngăn cản chúng ta, chị có lâoj trường vững vàng để đấu trang với ông ấy, dùng thái độ cứng rắng buộc ông ấy phải đồng ý cho chúng ta bên nhau, cho nên lúc đó chị mới có lập trường kiên định đứng trước mặt ông ấy, nói cho ông ấy biết chị không cầm một đồng xu của CY, cái chị quan tâm không phải là tài sản của ông ấy, cũng không muốn thứ gì cả. Chị rời khỏi ông ấy cũng có thể có được một cuộc sống rất tốt, hơn nữa em cũng có năng lực cho chị một cuộc sống tốt đẹp..."

[Chaelice Ver] CHỜ NGƯỜI NÓI TIẾNG YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ