[Tuấn Hạn] Tuấn Tuấn

781 98 8
                                    

Author: CybRPink @ weibo

Author: CybRPink @ weibo

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


-----------

1.

Cậu thích nghe nhạc, đôi khi là xuất phát từ một loại tâm lý vi diệu để bảo hộ và ngăn cách với bên ngoài, đôi khi là vì xây dựng nên một không gian thuộc về chính mình, dùng những đồ vật được chính cậu lựa chọn nhét đầy kẽ hở quanh thân, đôi khi đó là những xúc tu vô hình vươn ra từ người cậu, mong mỏi được giao lưu những khúc nhạc dạo.

Trước khi xuống xe cậu đeo tai nghe lên, cửa xe kéo ra, những ánh mắt và thanh âm đổ dồn lại đây, mắt cậu nhìn thẳng, bởi vì như vậy mới an toàn, như vậy sẽ tạo ra một đường phòng tuyến cuối cùng, bởi vì cho dù bị nhìn chằm chằm trước sau, bị zoom vào zoom ra, bị soi ra từng sợi tóc con, bị suy đoán, bị giả định cũng sẽ không có người biết cậu đang nghe cái gì. Cậu vĩnh viễn sẽ có một bí mật được canh gác nghiêm ngặt, cậu xuyên qua đám đông giống như tách đôi nước biển, cho dù vào ngay lúc này cậu vẫn luôn sở hữu một đồ vật không thể bị xem trộm.

Sẽ không có ai biết cậu đang nghe cái gì, sẽ không có ai biết khuôn mặt ủ rũ nặng nề của cậu, vẫn rảo bước như thường lệ, những điều được cất giấu trong thân thể càng ngày càng thon gầy kia, cũng sẽ không có người biết được. Bây giờ những ca khúc cậu nghe nhiều nhất, là Bay lượn, Cánh, Sóng gió, Đường, Run, Thay đổi, Kết thúc, Tỉnh lại, Bắt đầu, Chỗ trống, Mê mang, Tìm.

Tựa như có người sẽ không biết, vào buổi tối khi ánh trăng viên mãn nhất, ở trong rừng cây rất xa kia, lúc bị vây quanh bởi màn xanh và máy quay phim cậu đã suy nghĩ cái gì.

Cậu nghĩ, thật ra tôi không ở đây.

Thật ra cậu không ở đây, cậu không nên ở chỗ này. Nơi đây không phải là nơi cần cậu nhất trên thế giới này, nơi này thật sự không phải. Thứ nơi này cần chính là một nam chính nghe lời, cần một nam diễn viên có độ đề tài cao, cần một minh tinh, cần một người có thể hoàn thành tác phẩm này, nơi này chưa bao giờ cần cậu, chỉ là cậu đúng lúc xuất hiện.

Vậy nơi nào mới cần cậu? Cậu nhìn về phía ánh trăng, nghĩ, nơi nào mới thật sự cần tôi, cần chính bản thân tôi?

Nội tâm cậu như đánh trống reo hò, cái loại xúc động muốn bốc cháy lên, liên tục bốc cháy, nhưng quán tính mạnh mẽ đã chặt chẽ ghìm cậu tại chỗ.

Cậu rất muốn, cậu rất muốn, cậu thật sự rất muốn, cứ làm như vậy một lần. Cậu muốn đẩy ra camera ở trước mặt, cũng không cần thay diễn phục, cứ vậy mà thật sự nhảy lên, cậu muốn chạy nhanh, chạy nhanh, ai gọi tên cậu cũng sẽ không dừng lại, bởi vì những người đó căn bản không quen biết cậu, hiểu rõ cũng không phải cậu, cậu muốn chạy, chạy vào trong xe, lái năm tiếng đồng hồ, gõ lên cánh cửa kia.

[Vũ trụ Tuấn Triết] Đoản văn lượm lặtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ