~*~
Hình ảnh Minh Hải trong tâm trí cô chưa bao giờ phai mờ, như tình yêu cô dành cho anh. Không nhanh không chậm, không ít không nhiều, vừa đủ chân thành, vừa đủ đắm say.
Reng... Reng...
Tiếng chuông điện thoại ngăn dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng Hạnh Nguyên, cô mơ màng ngồi dậy. Căn phòng khá tối, chỉ có chút ánh sáng do đèn đường chiếu vào. Hiu hắt, cô đơn tựa như bản thân cô lúc này.
Không bật đèn, cô lục đục đứng dậy, điện thoại để trong túi xách, mà lúc trưa khi về nhà cô vứt luôn nó lên sofa. Đèn phòng khách được bật sáng, làm cô lóa mắt. Cô theo bản năng hơi nheo mắt lại, cố định vị xem túi xách mình vứt ở đâu. Chuông điện thoại vẫn vang lên một cách dồn dập, cô ngồi xuống sofa, uể oải cất tiếng.
"A lô."
[Anita, là anh đây.] Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của nam giới, thanh âm hồ hởi xen lẫn vui vẻ. [Sao em lâu bắt máy vậy, đã nhận được hoa của anh chưa?]
"Nhận được rồi, cám ơn anh."
[Anh định gọi cho em từ hôm qua nhưng bận đi gặp khách hàng, không trách anh chứ?]
"Em nào dám." Cô vẫn giữ thái độ dửng dưng khách sáo khiến người kia có phần không vui. "Tìm em có gì không?"
[Anita, anh thực sự rất quan tâm đến em, không thể cho anh một cơ hội sao?]
"Em xin lỗi, em hơi mệt muốn nghỉ ngơi." Cô nói rồi chẳng cho đối phương cơ hội nói tiếp, liền cúp máy. Vào lúc này, cô còn tâm trí nào để mà cho nói chuyện yêu đương. Cô biết, anh đối với cô là chân thành, là thật lòng. So với những người đàn ông khác, anh thật sự hơn rất nhiều. Nếu có thể được anh ở bên cạnh, âu cũng là phúc phận. Chỉ tiếc là anh lại đặt nhầm tình cảm của mình, chỉ một mực nói yêu cô. Anh quá tốt còn cô lại quá tệ, cô không xứng đáng với anh. Đã nói rất nhiều nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, đến nỗi cô càng lờ anh đi thì anh càng cố tiếp cận cô. Cô không biết làm cách nào khác, chỉ hy vọng thái độ của mình sẽ theo thời gian mà khiến anh buông xuôi.
Hạnh Nguyên thở dài mệt mỏi tựa đầu vào thành sofa, tay chạm phải chiếc remote tivi. Cô tiện tay ấn nút, tivi hiện lên sáng trưng. Kênh giải trí, kênh thể thao, kênh phim truyện đều bị lướt qua, ngón tay cô dừng lại khi chuyển đến kênh thời trang. Trên màn hình tivi, cô xuất hiện trong nụ cười tươi rói, luôn tay vẫy chào khán giả. Mỉm cười tự trào, cô chua xót nghĩ về quãng thời gian đã qua. Mười năm trôi qua rồi, bao sự đã thay đổi, cô cũng không còn là cô bé Hạnh Nguyên ngây thơ, trong sáng nhưng cũng rất bướng bỉnh ngày xưa nữa. Cô cứng rắn, độc lập hơn nhưng đồng thời cũng yếu đuối đi rất nhiều. Những tưởng có thể đủ can đảm mà đương đầu với sự thật, nào ngờ cô vẫn thất bại. Hình ảnh Minh Hải trong tâm trí cô chưa bao giờ phai mờ, như tình yêu cô dành cho anh. Không nhanh không chậm, không ít không nhiều, vừa đủ chân thành, vừa đủ đắm say. Yêu đến ngây ngốc, ngần ấy thời gian vẫn đợi chờ bóng hình đã dần khuất xa.
Cô kiên cường, đứng vững trước những cơn sóng dữ là nhờ có anh. Cô vẫn luôn hy vọng vào ngày đoàn tụ của cả hai, cô sẽ đứng trước mặt anh và nói "Em yêu anh". Không ai cấm người khác được mơ mộng, nhưng mơ mộng về một cái kết đẹp rồi thì sao chứ? Để như bây giờ ư, gặp lại cũng chỉ là người xa lạ. Ánh mắt từng cho cô cảm giác ấm áp, nụ cười từng cho cô cảm giác bình yên, giọng nói từng cho cô cảm giác được quan tâm, được yêu thương nay còn đâu. Anh và cô, dù có đối diện nhau cũng chỉ là những cử chỉ lạnh lùng, xa cách. Gặp lại mà chỉ gieo rắc đau khổ thế này, cô thà không gặp lại anh còn hơn. Cứ để cho anh xuất hiện trong giấc mơ của cô thôi cũng được, như vậy cô vẫn sẽ có thể cười, nũng nịu tựa vào lòng anh, lắng nghe giọng nói giọng ngào của anh. Anh vẫn là Thẩm Minh Hải của trước đây, quan tâm, bảo vệ cô hết mức dù cô có thờ ơ với anh đi chăng nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Tình yêu của em mãi dành cho anh
RomanceThời gian có thể xóa nhòa nhiều thứ nhưng cũng có thể khiến cho nhiều thứ càng được khắc sâu thêm. Tình yêu của cô dành cho anh là như thế, dù trải qua bao nhiêu năm vẫn tha thiết, chân thành. Cho dù hai người chưa từng nói những câu thề non hẹn biể...