Ngoại truyện 1

399 3 0
                                    

Ngoại truyện 1

Lần đầu tiên gặp gỡ giữa tôi và anh không ồn ào, vui vẻ mà trái lại, nặng nề đến mức có lẽ chẳng ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ có thể tiến xa hơn. Ngày hôm đó cũng là một ngày đầu tháng tám và chúng tôi mới trở lại trường sau những ngày hè nghỉ ngơi sảng khoái. Anh là học sinh mới chuyển đến và được cô giáo sắp xếp ngồi cạnh cô Bí thư năng động, nhiệt tình là tôi đây. Nhưng tôi lại hoàn toàn không để ý gì đến anh, coi anh như không tồn tại.

Anh gọi tôi không thèm thưa, anh hỏi tôi không buồn trả lời. Ngay cả đến nhìn, tôi cũng không dành cho anh thêm một lần nào sau giây phút bất ngờ khi thấy anh ngồi xuống cạnh mình.

Tôi khi ấy trót thương thầm một cậu bạn trong lớp, nhưng trái tim cậu ấy lại chỉ dành cho cô gái khác. Nhìn thấy hai người vui vẻ đi bên nhau mà tôi không sao chịu nổi, cảm giác buồn bã thất vọng trào dâng trong người. Cả ngày hôm ấy đầu óc tôi như treo ngược cành cây, chẳng làm được việc gì cho ra hồn.

Tôi đã khóc một chút, không phải quá đau khổ mà chỉ thấy nghẹn lại, như kiểu con gấu bông mình thích bị người khác mua mất vậy. Sau khi giải tỏa được thì tôi cũng dần nguôi ngoai. May là luôn có nhỏ bạn thân Tâm Chinh ở bên cạnh động viên an ủi, nếu không có cô ấy có lẽ tôi sẽ còn rất mất thời gian để thoát ra khỏi những chuyện này.

 Choang

“Hạnh Nguyên, có chuyện gì vậy?”

“Dạ, thưa thầy…”

“Tại sao ống thí nghiệm của em lại vỡ tung như thế này?”

Trong một buổi thực hành hóa học, khi ấy chẳng hiểu tôi lơ ngơ thế nào mà khiến cho mấy cái ống vỡ tung tóe, dung dịch bắn đầy bàn. Thầy giáo lúc đó nhìn tôi ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận. Tôi không biết giải thích với thầy ra sao, có lẽ lúc trước tôi đã cho nhầm dung dịch nên nó mới như vậy.

“Em xin lỗi!”

“NaCl đâu có dùng trong thí nghiệm này, em làm gì mà lại không tập trung như thế?”

“Thưa thầy, là do em đưa nhầm lọ cho Hạnh Nguyên nên bạn ấy mới bị vỡ ống thí nghiệm.”

“Em đưa sao?”

Trong lúc tôi đang cố gắng để đưa ra một lời giải thích hợp lý nhất cho thầy giáo thì Thẩm Minh Hải cũng chính là anh đã lên tiếng bênh vực cho tôi. Tôi quanh sang nhìn anh không thể ngạc nhiên hơn còn thầy giáo thì vẫn nhìn tôi, xong thầy nói sẽ bỏ qua và chỉ bắt chúng tôi đi rửa đồ coi như phạt.

Thực sự thì thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc trong trường, học trong giờ của thầy mà không chú ý sẽ bị khiển trách ngay. Thầy không nói gì chắc chắn tôi sẽ phải mừng lắm nhưng sao, tôi lại chẳng hiểu cảm giác trong mình lúc này là gì? Không phải là sự vui sướng mà chỉ là câu hỏi không có đáp án, tại sao anh lại giúp tôi?

Tôi đem theo thắc mắc đó cùng anh ra đến khu vệ sinh. Một mình anh rửa còn tôi thì đứng suy nghĩ vu vơ.

“Lúc nãy tại sao cậu lại nhầm lẫn như vậy, Hạnh Nguyên?”

Anh hỏi nhưng tôi không đáp lại, thật ra thì tôi đâu có chú tâm nên không biết anh đang hỏi điều gì.

“Cậu không muốn trả lời cũng không sao.”

[Full] Tình yêu của em mãi dành cho anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ