Mẫn Hướng Hàng thất hồn lạc phách dựa vào ghế sofa, hai tròng mắt trống rỗng đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Anh không buồn ngủ, không muốn ăn cơm, vko muốn đi ra ngoài... Thậm chí ngay cả tình cảm chân thành với sự nghiệp giáo dục của anh cũng bị mắc cạn ở một bên, không có tâm trí để ý tới. Thời gian là một điều kì quái, có thể làm một thứ gì đó biến mất dễ như trở bàn tay, cũng có thể khiến một thứ gì đó càng thêm nồng đậm sâu sắc. Tám năm, hai nghìn chín trăm hai mươi ngày ngày, bảy vạn không trăm tám mươi giờ... Lúc nào cũng lo lắng cho người thiếu niên mắt trong như nước, ngại ngùng ngây ngô, tin tưởng cậu tuyệt đối không bao giờ làm gì tổn thương em gái. Nhưng mà sự thật thì sao? Nhiều năm chờ đợi đổi lấy chỉ là sự lợi dụng và lừa gạt. Tình yêu say đắm cùng sự tín nhiệm từng chút một bị nghiền nát, lặng yên im ắng. Mẫn Hướng Hàng vùi đầu sâu vào gối, thậm chí không thèm để ý đến thế giới ngoài kia.
"Ding dong..." tiếng chuông cửa phía ngoài phá vỡ hồi tưởng của Mẫn Hướng Hàng, anh vẫn y nguyên như vậy, hãm sâu trong thế giới của mình, có tai như điếc.
"Ding dong... Ding dong..." Người ấn chuông cửa chưa từ bỏ ý định tiếp tục ấn xuống, Mẫn Hướng Hàng không kiên nhẫn nhíu đôi mày kiếm, hồi lâu sau mới chậm chạp đứng dậy đi đến phía cửa.
"Gia Kỳ, sao em lại tới?" Lệ Gia Kỳ tới chơi khiến cho Mẫn Hướng Hàng không nghĩ tới, "Em đi lại không tiện, nên là anh đi đến tìm em mới phải". Nói xong, Mẫn Hướng Hàng đẩy Lệ Gia Kỳ vào trong nhà.
"Anh Hướng Hàng không cần lo lắng cho em! Em đi ra ngoài có lái xe, lên lầu sẽ có thang máy". Lệ Gia Kỳ mỉm cười nói.
Mẫn Hướng Hàng bưng tới cho Lệ Gia Kỳ một ly nước trái cây, cuống quýt thu dọn sạch sẽ mấy lon bia rỗng trên bàn. Ngượng ngùng sờ gáy: "Trong nhà có chút loạn, em tùy tiện ngồi vậy".
Lệ Gia Kỳ bỏ ly nước trái cây ra, lẳng lặng nhìn kỹ Mẫn Hướng Hàng: "Điện thoại cho anh thì thấy tắt máy, nhấn chuông cửa nửa ngày không có trả lời, em thật sự rất lo cho anh".
"Gia Kỳ". Trong lòng Mẫn Hướng Hàng dấy lên xúc động không rõ, "Thật xin lỗi, để em phải lo lắng".
Lệ Gia Kỳ muốn nói lại thôi, cô không muốn lừa gạt người đàn ông mà mình yêu nhất, lừa mình dối người thì sớm muộn mộng đẹp cũng sẽ vỡ vụn. Hít sâu một hơi, Lệ Gia Kỳ chân thành đắng chát nói: "Anh Hướng Hàng, em có lời muốn nói với anh. Em biết anh không yêu em, kỳ thật chúng ta cũng không có..."
Lệ Gia Kỳ còn chưa nói xong, Mẫn Hướng Hàng đã ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ nhàng sau lưng cô, ngữ khí mềm mại như gió xuân: "Thật xin lỗi, mặc dù anh không yêu em, nhưng từ hôm nay về sau, anh sẽ yêu em".
Những lời tâm tình động lòng người trên thế giới có rất nhiều, nhưng trong suy nghĩ của Lệ Gia Kỳ, thiên ngôn vạn ngữ cũng không sánh nổi với câu nói vừa rồi của Mẫn Hướng Hàng, anh nói, anh nói sẽ yêu mình. Khóe mắt Lệ Gia Kỳ ngấn đầy nước, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, ôm lấy Mẫn Hướng Hàng.
******
Huống Du nhận điện thoại của Trần Bình thì lập tức lái xe chạy tới bệnh viện. Tầng 15, ngoài cửa phòng phẫu thuật, Trần Bình ngây ngốc ngồi trên ghế, đôi mắt đỏ bừng, sưng giống hai quả hạnh đào, quần áo loang lổ vết máu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DỊCH | STV] Lại cùng anh đếm một hồi tháng năm trôi qua như nước
RomanceTên gốc: TÁI BỒI NHĨ SỔ NHẤT HỒI LƯU NIÊN TỰ THỦY (再陪你数一回流年似水) Tạm dịch: LẠI CÙNG ANH ĐẾM MỘT HỒI THÁNG NĂM TRÔI QUA NHƯ NƯỚC Tác giả: Bạch Y Vô Ngân (白衣无痕) Dịch: Linh Linh (chương 1 - 66), Hallie (chương 67 - hết) Beta: Raph Tình trạng: 100 chương...