Armin Arlert

249 29 5
                                    

*[ Tôi ] trong truyện chính là bạn.
______________________________

Tôi là một bác sĩ trong quân đội. Tuy vậy nhưng nơi làm việc của tôi lại là nơi gần cửa thành Maria. Thành Maria đã được lấy lại đến giờ cũng đã 2 năm. Tôi được cử đến đây và mở một bệnh viện nhỏ theo lệnh của cấp trên để khi quân trinh sát từ ngoài bức tường trở về thì sẽ dễ dàng cấp cứu chữa trị cho những người bị thương. Đó là lý do bệnh viện này được xây lên.

Dần dần titan cũng bị tiêu diệt hoàn toàn nên quân trinh sát mỗi chuyến đi đều giảm đáng kể số lượng thương vong. Bệnh viện này của tôi cũng trở thành bệnh viện chỉ để chữa trị cho người dân. Tuy vậy tôi vẫn muốn tiếp tục ở đây nên cấp trên đã cho tôi ở đây và làm việc luôn.

Nói là bệnh viện nhưng chỉ có vỏn vẹn 5 chiếc giường dành cho bệnh nhân, tôi là bác sĩ chính túc trực và 2 y tá. Nó rất nhỏ đúng không ? Thực sự rất nhỏ nhưng nơi này rất tuyệt. Sau khi khôi phục lại thành người dân đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi coi nơi này như nhà tôi vậy. Còn một lý do nữa mà tôi rất thích nơi này đó là nơi đây là nơi sinh ra và lớn lên của người yêu bé nhỏ - Armin trước khi thành bị phá bởi titan. Cậu ấy ở trong đội trinh sát nên tôi đã mạnh dạn chọn nơi này để làm việc sau khi thành được khôi phục.

Tôi lớn hơn cậu ấy 2 tuổi. Tôi và cậu gặp nhau lần đầu tiên ở nơi này sau khi bệnh viện này lập lên. Đó là ngày mà quân trinh sát trở về từ ngoài bức tường. Ngày hôm đó một vài người trong quân trinh sát bị thương và đưa đến đây nên tôi đã gặp cậu. Tôi đã nghĩ rằng trông cậu thật yếu đuối để trở thành một quân trinh sát. Sau đó tôi và cậu đã gặp nhau tình cờ rất nhiều lần có lẽ đó là định mệnh. Chuyện gì đến cũng đến, cậu đã tỏ tình với tôi, tôi xao xuyến trước lời tỏ tình chân thật cùng khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu hết nấc. Và tất nhiên là tôi đã đồng ý rồi. Chuyện tình của chúng tôi cũng bắt đầu từ đây.

" Chị ơi. "

" A em tới rồi hả? " Nhận ra giọng nói quen thuộc tôi dừng lại công việc của mình ngước lên nhìn cậu.

" Nay là ngày dọn dẹp lâu đài nơi căn cứ của bọn em. Em đã cố gắng hoàn thành nhanh công việc để đến đây giúp chị. " Thằng bé ngại ngùng nắm lấy ngón tay út của tôi hơi lay lay.

" Có dọn sạch sẽ không đấy, cái ông cụ non đó kiểm tra mà thấy vẫn bẩn chắc chắn sẽ bắt em dọn lại đó. " Tôi cười rồi xoa xoa đầu cậu.

" Em làm xong thật mà sạch sẽ lắm rồi. Em tới đây để giúp chị đây. Có cần em giúp gì không? " Thằng bé gỡ tay tôi trên đầu tôi xuống rồi nắm lấy tay tôi, nắn lấy những ngón tay của tôi.

" Chị không có việc gì để em giúp cả. Hôm nay bệnh nhân ít. Chị kiểm tra cho họ hết rồi. Hôm nay chắc sẽ rất rảnh đấy. " Tôi hơi đỏ mặt nhìn thằng bé đang dùng ánh mắt long lanh nhìn tôi. Bé con này đáng yêu muốn xỉu mất thôi.

Đó chỉ là một cuộc đối thoại bình thường của chúng tôi hằng ngày. Tuy nhút nhát nhưng đối với tôi cậu ấy luôn mạnh dạn tiếp xúc cơ thể với tôi bằng những cái nắm tay, những cái ôm và hôn nữa. Là thanh niên cơ hội thật sự. Những lúc tay tôi rảnh liền nắm lấy, những lúc tôi không chú ý liền hôn. Chắc có ngày tôi chết vì sự đáng yêu này mất thôi.

love is here.| meilatuineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ