Diluc

252 23 1
                                    

*[ Tôi ] trong truyện chính là bạn.
______________________________

Tôi là con gái của một người thợ rèn nên sức khoẻ của tôi cũng gọi là nhỉnh hơn những cô gái trong thành. Những cô gái mảnh khảnh, dịu dàng, vô cùng dễ thương và có chút gì đó gọi là yếu đuối để được chở che. Nhưng tôi thì không ! Tôi khoẻ mạnh hơn những cô gái ấy. Bạn nghĩ sao khi một cô gái từ nhỏ đã sống cùng những tên đàn ông to con luôn vùi mình vào đống công việc đúc rèn kiếm đòi hỏi sức mạnh, liệu cô bé đó có yếu đuối nổi không cơ chứ ???

Nhưng cũng không vì thế mà tôi lại không có người yêu. Tôi có một anh người yêu cực kì cực kì là hoàn hảo. Sức mạnh có, giàu cũng có, đẹp trai có, ga lăng và 7749 tính tốt khác. Anh ấy chính là hoàn hảo như vậy đó !!!

Bạn nghĩ rằng vì sao anh ta lại đi làm người yêu của tôi ư?? Đó chính là định mệnh đó. Tôi đã gặp anh trong một chiều khá âm u. Thanh kiếm của anh có chút vấn đề và anh đã đến gặp cha tôi để mong ông có thể rèn lại nó. Và chính lúc đấy tôi và anh chạm mắt nhau. Như có một dòng điện xoẹt qua người tôi. Tôi đã nghĩ anh chính là định mệnh của đời mình.

Như bao cặp đôi khác. Chúng tôi tán tỉnh nhau. Đổ nhau và cùng hẹn thề mai sau. Và chúng tôi đã thành người yêu của nhau. Thấm thoát cuộc tình này đã được 4 năm rồi đó nhaaa.

Nhưng giây phút này tôi đã suy nghĩ rằng " Kết thúc nó thôi !" Vì sao ư ?? Vì tôi đã nhìn thấy anh cùng một cô khác khác trò chuyện vui vẻ hơn cả lúc anh nói chuyện cùng tôi. Và họ cùng nhau đến thư viện ??? Tôi biết cô ta là ai. Cô ta tên là Lisa - Người quản lí thư viện. Được mệnh danh là thiên tài " Hai trăm năm có một" của Giáo viện Sumeru.

Cô ấy rất đẹp, dịu dàng, thân hình bốc lửa lại được mệnh danh là thiên tài tôi chính là không thể so nổi với cô ấy. Tôi học thức cũng không, sắc đẹp chỉ ở mức trung bình, thân hình thì trước sau như một không có đồi núi nhấp nhô như cô ấy. Càng nhìn cô ấy tôi càng tủi thân.

Hôm nay tôi lại thấy anh bước ra từ thư viện. Miệng anh cười rất dịu dàng với cô ấy. Bỗng tôi thấy anh vuốt tóc cô ấy. Tôi khóc rồi. Nước mắt của tôi tự trào ra. Lồng ngực truyền đến sự đau đớn tột cùng. Tôi yếu đuối quá, chỉ nhìn anh làm như vậy với người khác, tôi đã cảm thấy đau đớn vô cùng.

Một hôm khác tôi thấy anh đi dạo cùng cô ấy, họ dừng ở một quầy bán trâm cài nhỏ, những chiếc trâm được bày biện ngăn nắp. Trông những chiếc trâm từng cái một trông tinh xảo vô cùng. Anh cầm 1 chiếc lên ngắm nghía rồi quay ra nói chuyện với cô ấy. Tôi có thể đoán ra rằng anh đang muốn tặng trâm cho cô ấy. Bạn có thể trách ngược lại tôi rằng có lẽ anh đang mua trâm cho tôi dùng thì sao?Nhưng bạn à tôi chưa bao giờ dùng trâm cả? Tôi quay lưng lẩn đi trong đoàn người. Chạy khỏi đây để không cảm thấy đau đớn.

Bạn hỏi tôi vì sao không hỏi thẳng anh sao? Bởi vì tôi không đủ can đảm để làm điều đó. Tôi chọn cách đợi anh tự thú nhận mọi thứ và chúng tôi sẽ giải quyết nó. Nhưng anh lại giấu tôi. Anh không hề hé môi về những chuyện đấy. Anh lại đối xử ấm áp với tôi chứ không hề lạnh nhạt. Mỗi lần như vậy tôi đều rất yếu lòng không thể mở miệng ra mà trách móc anh hỏi anh về chuyện đấy. Vì tôi sợ. Tôi rất sợ ngày chúng tôi chia xa và hai chúng tôi trở thành người dưng.

love is here.| meilatuineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ