Kambe Daisuke

537 54 0
                                    

*[ Tôi ] trong truyện chính là bạn.
______________________________

Tôi và anh quen nhau cũng đã được 3 năm. Tôi thì xuất thân từ một vùng quê nghèo, anh thì xuất thân từ một gia đình giàu có. Tuy vậy anh và tôi như có một sợi dây vô hình liên kết chúng tôi và chúng tôi đã quen nhau được 3 năm. Anh lúc nào xài tiền cũng không do dự thường tặng tôi những thứ quý giá, tôi thì lại khá tiết kiệm vì gia đình tôi cũng không khá giả gì. Đó là sự bất đồng duy nhất của tôi và anh, tôi luôn khuyên anh hãy tiết kiệm nhưng có vẻ anh luôn bỏ lời của tôi ngoài tai. Anh cho tôi một chiếc blackcard số tiền trong đó thực sự quá khủng khiếp, tôi còn chẳng dám xài, chỉ có thể để trưng trong chiếc ví cũ của tôi mà thôi. Anh thực sự phung phí quá đi.

Hôm qua tôi đã có một trận cãi vã to với anh ở đầu ngõ gần nhà tôi, anh đã bỏ về nhà vì không muốn chúng tôi tiếp tục cãi lộn, tôi hơi mệt nên đã ngủ thiếp đi. Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, không thì hôm nay tôi chắc chắn sẽ trễ làm. Vừa vệ sinh cá nhân xong thì điện thoại tôi reo lên.

" Alo, bố gọi con có chuyện gì thế ạ? " Tôi vừa nói chuyện với bố vừa kiếm bộ đồ thoải mái mặc vừa hay lại tính ra ngoài sắm tí đồ.

" Sáng dậy bố thấy mẹ con nằm ngất trước sân, bố sợ quá gọi báo con đây. " Giọng bố tôi đầu dây bên kia có hơi run run đáp tôi.

" Mẹ có sao không bố, đợi con một chút con bắt tàu điện về với bố mẹ liền. Bíp.. " Điện thoại tôi hết pin, tự động ngắt cuộc nói chuyện của tôi. Tôi giật mình, lấy giỏ bỏ ví vào túi rồi thay đồ chạy ra khỏi cổng thì đụng mặt cô bé đang nói chuyện với ông chủ nhà.

" Bác ơi cháu bảo này, nếu có thằng nào tới đây hỏi tìm bạn gái, bác cứ bảo hắn là bạn gái mày bỏ đi rồi, nó nói là sẽ trả nhà cho bác luôn không quay lại nữa. Bác nhớ nói vậy nha. Cháu đang giận bạn trai muốn hù hắn một tí. " Cô gái này là cô bé thuê phòng kế nhà tôi đây mà. Đúng là lắm trò thật.

" Được rồi, thằng nào tới hỏi cũng bảo vậy à? " Bác còn hợp tác với con bé nữa chứ.

" Dạ đúng rồi cứ thằng nào tới tìm bạn gái bác cứ nói vậy cho cháu. "

Tôi đi ngang nghe thấy cũng bụm miệng cười. Mà bây giờ đâu phải thời gian để cười. Tôi chạy ra ga tàu điện, bắt chuyến tàu nhanh nhất để về nhà.

Nói là nhanh nhưng cũng phải xế chiều mới về được tới nhà. Bố tôi ra đón tôi rồi chở tôi vào viện thăm mẹ. Mẹ tôi chỉ thiếu máu nên chóng mặt rồi ngất ở đó, bồ tôi cứ làm quá lên mới thành ra như vậy. Tôi quyết định xin nghỉ làm hai ngày để ở nhà chăm mẹ và phụ giúp bố mẹ ở nhà. Nhưng điện thoại thì lúc hết pin đã để trên giường ở nhà của tôi rồi, cũng không đem về đây. Thôi kệ nghỉ hai ngày chắc đứa bạn thân cũng bịa chuyện xin nghỉ cho tôi, hoặc khi nào đi làm thì đi nói sếp chắc được kaka. Tôi ở nhà với bố mẹ hoàn toàn quên luôn anh người yêu của mình. Đưa mẹ về nhà, nấu bữa tối cho gia đình rồi ngủ ngon lành mặc kệ sự đời.

Sáng hôm sau tôi đang đánh răng thì bỗng dưng có một chiếc trực thăng đang bay gần sát như muốn đáp ở nhà tôi không bằng nhưng không nó vẫn chỉ bay gần đến mái nhà tôi thì giữ nguyên khoảng cách, bỗng một chiếc thang dây rớt ra từ trực thăng và có bóng người đang leo xuống rất gấp gáp. Tôi nheo mắt nhìn nhưng vì ánh mặt trời chói quá nên chẳng thấy rõ là ai. Mà may là bố mẹ ra đồng từ sớm chứ thấy cảnh này chắc bố mẹ sốc lắm. Bỗng một thân ảnh nhảy xuống đất rồi lao vào ôm chặt lấy tôi.

love is here.| meilatuineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ