-o-"Anh vừa lòng rồi chứ..." Cậu ngẩng đầu nói.
"Nếu không phải em tự ý chạy trốn, thì chuyện này đã không xảy ra..." Hắn chế trụ cằm cậu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Đến, để tôi xem vết thương của em !"
Hắn cầm lấy thuốc, đỡ cậu lên giường. Takemichi vô lực mặc kệ hắn, trong lòng đã đau đến mức không còn cảm thấy đau nữa ...
Mùi vị thanh lạnh của thuốc chạm vào vết thương, thống khổ rất nhanh tràn ngập khắp cơ thế. Cậu nhắm mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng.
"Tôi lúc nào thì đi học..."
Cậu hỏi hắn. Kỳ thực, cậu không quan tâm đến chuyện này, chỉ là muốn nói cái gì đó, để đầu óc đừng suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa mà thôi.
"Lúc nào cũng được." Tâm tình của hắn đang rất tốt
"Nhưng mà, phải chờ vết thương lành đã!"
Mikey nhìn khuôn mặt cậu, khó chịu nhíu mày "Xấu chết đi được !"
Cậu quay mặt đi, cậu biết diện mạo của hắn rất tuấn mỹ, bình thường cậu đã không thể so được với hắn, lúc này lại càng không.
"Thế nào? Trách tôi đánh em thành như vậy sao... nếu như không phải em cầm dao đâm tôi, tôi cũng không đánh em đến mức này!"
Hắn sờ vào vết thương đã được băng bó của cậu " Không ngờ lá gan bảo bối lại lớn như thế nha."
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có bác sĩ đến kiểm tra, bôi thuốc cho cậu, vết thương đã giảm đi không ít. Vết thương trên ngực hắn cũng sắp khỏi.
Được đi học trở lại khiến cậu cảm thấy rất thanh thản, mỗi ngày cùng hắn đối mặt thực sự giống một loại cực hình, tuy rằng cậu không thèm liếc mắt nhìn đến hắn, nhưng Mikey vẫn cứ thế thoải mái hành động, hùng hục như trâu làm liên tục không biết mệt, cậu cũng cảm thấy rất bội phục hắn.
Mỗi ngày đều 'mây mưa' điên cuồng, thắt lưng cậu đau đến mức run rẩy, chỉ có thống khổ cùng nhẫn nhục.
***
Ngồi trong xe đến trường, cậu khe khẽ giãy dụa, huyệt động vừa đau vừa ngứa ngáy, chắc lại chảy máu nữa rồi, gần đây Mikey liên tục tra tấn huyệt động phía sau, mặc dù có dùng thuốc bôi trơn, nhưng phân thân cực đại của hắn xuyên xỏ đau muốn ngất đi, lại thêm sự cuồng bạo của hắn, không quan tâm đến cảm thụ của cậu, khiến cậu cảm giác như đang chịu cực hình.
"Khó chịu sao?" Hắn lãnh đạm hỏi.
Nhớ đến tối qua ở dưới thân hắn ngất lên ngất xuống, liên tục cầu xin, Takemichi im lặng không trả lời.
Thân thể bỗng nhiên nghiêng lại, đã bị hắn ôm vào trong lòng, giãy dụa chỉ càng khiến hắn ôm chặt hơn, nhưng cơ thể cậu cũng có chút dễ chịu.
Mikey từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác, cho nên cậu cũng mặc kệ hắn, muốn làm gì thì làm.
Xuyên qua lớp kính màu đen của xe, cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, sắp tới trường rồi.
Xe bắt đầu giảm dần tốc độ. Qua tấm kính mờ đục, Takemichi nhìn thấy bóng dáng học sinh đang qua đường, cậu giãy dụa từ trên đùi hắn trượt xuống, nếu để người khác thấy, cậu thật không còn mặt mũi nào để đi học a.
"Buông ra... Tới rồi..."
"Gấp cái gì..." Hắn gõ gõ kính xe
"Đây là thủy tinh đặc biệt, người bên ngoài nhìn vào không thấy đâu."
Cậu biết, nhưng vẫn không muốn. Mà đối với Mikey, cho dù có làm bằng kính thủy tinh trong suốt, hắn căn bản cũng không thèm quan tâm.
Cuộc sống thật không công bằng, có một Takemichi vừa tự ti, yếu đuối, như con chuột chũi trốn ở nơi tối tăm không có ánh sáng, lại cũng có một người như Mikey, cao cao tại thượng, kiêu ngạo hết sức bá đạo.
Mikey bế cậu về ký túc xá, xấu hổ và giận dữ khiến cậu không thể giãy dụa, chỉ có thể vùi mặt vào trong ngực hắn, hy vọng mình biến mất cho xong, cũng may lúc đó là giờ lên lớp, ký túc xá vắng tanh không có người.
Tới ký túc xá, hắn cũng không buông cậu ra, để mặc tài xế đi theo dọn dẹp, một lát sau, hành lý cùng đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng, căn phòng bụi bám đầy cũng được lau chùi sạch sẽ.
"Ông đi được rồi!" Mikey nhẹ giọng nói.
Tài xế gật đầu " Vâng, thiếu gia."
"Thế nào?" Hắn bế cậu lên giường, thấp giọng hỏi.
Cái gì thế nào? Cậu nghi hoặc nhìn hắn, không dám hỏi lại. Hắn nhưng đã nhìn ra nghi vấn trong mắt cậu.
"Tôi đối với cậu không tệ chứ! Cảm thấy vinh hạnh không..." Hắn trịnh trọng hỏi .
Nếu như cậu chịu khuất nhục để đổi lấy 'vinh hạnh' của hắn, cậu thật sự không biết hắn sẽ cuồng loạn đến thế nào nữa.
Takemichi không thèm để ý hắn, đứng lên đi tới chỗ hành lý, lấy ra bộ đồng phục có chút hơi ẩm ướt. Cầm bộ đồng phục, cậu mặc kệ Mikey, đi vào phòng tắm.
"Làm cái gì vậy?" Hắn kéo áo cậu.
"Giặt quần áo a!" Cậu ngắn gọn trả lời.
Hắn cầm bộ đồng phục trên tay cậu vứt ra cửa sổ, trầm giọng "Lãng phí thời gian, nếu giặt quần áo thì thà cùng tôi lên giường!"
Cậu nhìn bộ đồng phục rơi xuống, không muốn cùng hắn tranh luận, dưới lầu có cây cối, muốn lấy chỉ cần xuống dưới tìm một chút là được.
"Cậu làm gì đó!" Hắn kéo tay cậu.
"Đồng phục bị anh ném đi rồi, tôi muốn xem nó rơi ở đâu, lát nữa xuống lượm lên thôi."
"Cậu cố ý làm trái ý tôi đúng không? Tôi sẽ mua đồng phục cho cậu! Nếu như cậu ra khỏi cửa một bước, tôi sẽ xé rách toàn bộ quần áo của cậu!"
Mikey gào lên, khiến cậu hoảng sợ, cậu không hiểu hắn vì cái gì mà tức giận, nhưng cậu biết hắn không đùa, vì thế cậu chỉ im lặng lùi sâu vào trong giường, cắn môi nhìn hắn.
___________
BẠN ĐANG ĐỌC
| Mitake ver | Ác mộng
FanfictionTác giả : Điền Y Editor: Diệp tử Thể lọai: chuyển ver, cường công, nhược thụ, ngược, hiện đại đô thị, rape, sinh tử văn, HE. Sinh ra cơ thể đã bị khiếm khuyết không bình thường như mọi người khiến cậu vô cùng tự ti mặc dầu cha mẹ cậu đều yêu thương...