Chương 22

2.7K 234 21
                                    

-o-

"Ngày mai tôi sẽ chuyển qua lớp em học" Mikey ngồi cạnh thì thầm.

"..." Ngay cả đi học cũng phải nhìn hắn nữa sao.

"Đi ăn thôi."

Hắn cởi áo khoác, ném xuống giường. "Quên đi, bây giờ nghỉ ngơi trước đã..."

"Ngây ra đó làm cái gì... Đến đây đi !"

"Umh... Mặc vào cũng không tồi nha."

Mắt hắn như có lửa âm thầm quan sát cậu, Takemichi bối rối xoay người đi. Trên giường có rất nhiều quần áo mới. Hắn bắt cậu phải mặc từng bộ cho hắn xem. Lăn qua lăn lại cả tiếng đồng hồ, người cậu đã đầy mồ hôi... Mikey mới thỏa mãn buông tha.

"Vết thương đã lành rồi! Thật muốn lần nữa in dấu trên lưng em nha!" Hắn lầm bầm.

Lưng cậu vì lời nói của Mikey lập tức run rẩy. Lúc cậu quay lại, hắn đang ôn hòa mỉm cười nhìn cậu. Hôm nay tâm tình hắn rất tốt, cậu theo bản năng tránh né hắn, hắn cũng không giận. Hơn nữa, cũng không làm chuyện kia.

Hắn thản nhiên ghé lên giường, xốc chăn nằm sát bên cậu. Vừa chui vào, tay hắn đã ôm chặt lấy Takemichi, khiến cậu không cách gì tách ra được. Tay hắn từ từ xâm nhập vào trong lớp quần áo mỏng manh.

"Đừng nhúc nhích, nếu em muốn ngủ một giấc đến sáng mai!" Hắn thì thầm khe khẽ bên tai cậu.

Nghe hắn nói, áp lực trên người cậu cũng tiêu tan không ít, hắn quả thật chỉ đùa giỡn cơ thể cậu, không tiến vào.

"Em, bây giờ đã hoàn toàn là của tôi rồi!" Hắn cười tà mị.

Takemichi giống như bị điểm vào tử huyệt, trong lòng càng lúc càng lạnh. Khó trách hắn cao hứng như thế, cha mẹ đã không còn, nhà cũng không có. Cậu còn có thể làm gì chứ? Giống như hắn nói, trở thành người của hắn sao? Giống như ở trong hầm băng toàn thân cậu lạnh buốt. Không biết khi nào thì thiếp đi.

***

Hôm sau, cậu mệt mỏi cùng hắn đến lớp. Nữ sinh ven đường nhìn Mikey không chớp mắt, mà Mikey hình như cũng đã quá quen rồi, không thèm quan tâm, tiêu sái bước đi...

Thầy giáo đối với sự vắng mặt của Takemichi, cũng chỉ nói với lớp là nhà cậu có việc, phải nghỉ học một thời gian, bây giờ cậu đi học lại, Chifuyu cũng ôn hòa cười với cậu. Tuy rằng nụ cười của hắn vừa nhìn thấy Mikey liền cứng ngắc.

Các nữ sinh thì như phát điên, thi nhau hò hét.

"Thầy, em cùng Takemichi là bạn tốt!"
Mikey ngọt ngào cười, Chifuyu trừng mắt nhìn hắn

"Cho nên, hy vọng thầy có thể để em cùng cậu ấy ngồi cạnh nhau."

"Thầy, em và Takemichi cùng nhau trao đổi bài rất tốt, xin đừng tách rời bọn em."

"..."

Thầy giáo không ngờ lại gặp phải tình cảnh khó xử này, nhìn Mikey cùng Chifuyu. Mà các học sinh khác cũng hiếu kỳ nhìn cậu, chuyện này lại khiến cậu 'nổi tiếng' không ít rồi.

"Đây..." Chifuyu là học sinh xuất sắc từ trước đến nay, Mikey lại là học sinh quyền thế bậc nhất, thầy giáo khó xử đành nói

"Như thế này vậy, Mikey ngồi phía sau Takemichi được không? Cũng giống như ngồi cạnh..."

Mikey biến sắc, xem chừng lại muốn tức giận rồi, cậu sợ hãi kéo áo hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Hắn hừ lạnh, không thèm nhìn thầy giáo, đi thẳng đến chỗ phía sau, mà người ngồi chỗ kia lập tức nhường ghế cho hắn, Takemichi thở phào nhẹ nhõm...

Chifuyu dịu dàng kéo ghế cho cậu, mặt Mikey càng lúc càng đen..

Nguyên lai đi học cũng là một loại cực hình a...

Cậu đem thân thể lui về phía trước, tay Mikey đang đặt trên lưng cậu không ngừng vuốt ve.

"Cậu sao vậy?" Chifuyu nhìn cậu hỏi

"Tai cũng đỏ bừng lên rồi kìa, khó chịu sao?"

"Tớ không sao"

Chifuyu vừa mở miệng hỏi han, tên phía dưới đã đá ghế. Tuy rằng phần lớn thời gian hắn chỉ ngủ. Nhưng lúc này hắn đi học cũng nhiều hơn so với trước kia.

***

"Cậu ăn hết cho tôi!" Mikey chỉ hộp cơm của cậu.

Lần sau trở lại trường, Mikey coi cậu như sủng vật của hắn. Làm gì cũng phải hỏi ý kiến. Nhìn đống thức ăn chồng chất, cậu gian nan nuốt nước miếng.

"Bảo cậu ăn, không phải bắt cậu uống thuốc độc, cậu mau ăn hết cho tôi. Thân thể quá gầy, ôm không thoải mái chút nào." Hắn xoay người.

"15 phút sau nếu không ăn hết thì tôi uy cậu ăn."

Chuyện gì đụng tới hắn cũng không yên! Takemichi nhìn hộp cơm, cố gắng nuốt xuống. Kết quả, càng cố càng khó ăn...

"Cậu sao thế?" Hắn ném sách trong tay, nâng cằm cậu lên. Cậu vừa định mở miệng, thức ăn toàn bộ đều phun ra.

"Xin lỗi..." Thấy Mikey nhíu mày, quần áo cũng bị vấy bẩn. Cậu run rẩy xin lỗi, tuy gần đây tâm tình hắn rất tốt, nhưng chỉ là tạm thời, tính cách của hắn rất thất thường.

Hắn cởi áo ra, vứt xuống đất

"Cậu cố ý?"

"Không, không có" Cậu lạc giọng hô lên.

"Hừ... Cậu bị đau dạ dày sao? Mới ăn một chút, mặt đã trắng bệch như người chết trôi."

"Không có..."

"Thật khó coi, buổi chiều không đi học, theo tôi ra ngoài!"

"Tôi khó chịu! Hơn nữa chỗ anh đến không thích hợp với tôi! "

Thế giới của cậu cùng thế giới của hắn không giống nhau. Thấy hắn vì câu trả lời của mình mà nhăn mày, Takemichi vội vàng nói

"Thực sự... rất khó chịu"

Cuối cùng, Mikey cũng để cậu nghỉ ngơi ở ký túc xá. Gần đây cậu ăn uống rất khó khăn, trước đây cậu ăn rất ít, nhưng bây giờ đến ăn một chút cũng không muốn.

------

Nửa tháng sau, Takemichi càng lúc càng thấy rõ ràng hình như đang có chuyện gì xảy ra . Nhưng cậu cũng không biết là chuyện gì.

Mà Mikey cũng rất bất thường. Điện thoại hắn liên tục vang lên, hơn nữa hắn mặc kệ lớp học thản nhiên nhấc máy trả lời.

Hôm sau, điện thoại lại vang lên, thần sắc Mikey như muốn ngưng trọng, hắn hung hăng ném điện thoại đi.

"Mẹ nó, lão già". Mikey rít lên

"Tao mà biết thằng khốn nào nói lung tung, tao không làm thịt hắn mới là chuyện lạ."

___________

| Mitake ver |  Ác mộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ