Chương 10

3.7K 272 10
                                    

-o-

Từ cửa sổ, Takemichi quay lại, khẽ nói

"....Anh thắng rồi...."

Hắn vỗ tay cười "Quyết định thông minh!"

"Đến đây!"
Hắn duỗi bàn tay thanh mảnh, những đốt ngón tay cứng cáp.

"...." Takemichi không tình nguyện, ngồi cạnh bên hắn.

"...Tôi, tôi sáng đã không đi học, buổi chiều tôi phải đi..." Lắp bắp, cậu run rẩy nói ra.

"A..." Thân thể bị động, người đã bị hắn ôm vào lòng.

"Thân thể cậu như vậy còn có thể đi học được sao?"

Mikey vừa nói vừa dùng tay cởi áo cậu, màu hồng tím từ cổ lan dài...

Cậu một khắc cũng không muốn ở chỗ này, không muốn nhìn căn phòng này, giường này...còn có hắn nữa..

"Áo có cổ, sẽ không ai nhìn thấy!"

"Ha ha...Cậu thật là đơn thuần a...Tôi không phải nói cái này!"

Tay hắn mạnh mẽ áp xuống mông cậu, đồng thời cọ sát phân thân bên trong quần.

"A a..." Thân thể mềm nhũn, rốt cuộc cũng rõ ràng hắn nói cái gì, thân thể vô lực.

Tình trạng như vậy cậu cũng không chắc mình có thể đi học, nhưng, nếu đó là cách duy nhất trốn khỏi hắn..

"Không sao, tôi có thể đi được!"

Hắn quan sát khuôn mặt cậu, biểu tình lạnh lùng

"Được, cậu muốn thì có thể đi, nhưng mà , tan học lập tức trở về, muộn một phút thì xem buổi tối tôi trừng phạt cậu thế nào a..."

Dứt lời, hắn đi thẳng ra cửa...

Đến lúc cửa bị đóng lại, Takemichi mới trầm tĩnh lại, cởi bỏ quần áo, nhìn thân thể đầy vết xanh tím, nức nở đi đến WC.

Nước nóng như lửa thiêu, cậu mặc kệ, điên cuồng chà xát. Phía dưới có gì chảy ra, cúi đầu nhìn, bạch dịch cùng tơ máu, theo nước chảy xuống...

Vừa đứng một lúc, hai chân đã vô lực, cậu nhìn trời, muộn rồi, sáng đã nghỉ không xin phép, cầm lấy điện thoại, định gọi, mới nhớ ra, cậu không biết điện thoại của bạn học nào..

Nằm sấp xuống giường, lại ngửi được mùi vị dâm dịch, nhất thời trong lòng nổi lên một trận buồn nôn, trên giường đều là màu hồng chói mắt.

"A a..." cậu điên cuồng vứt bỏ chăn nệm, cố sức ném xuống mặt đất, xé rách chúng, nhưng chỉ càng khiến cho thân thể thêm đau nhức.

Cậu im lặng quỳ xuống, gắng gượng chuẩn bị đi học.

***

Cố gắng men theo tường, mò mẫn đi, mỗi lần cử động là một loại dày vò hết sức thống khổ, khiến cậu thật lâu thật lâu mới đến được lớp được.

Ngồi trên ghế thân thể càng đau nhức đến thống khổ, Takemichi vô lực gục xuống.

"Cậu làm sao vậy? Mặt mũi trắng bệch, sáng cũng không đi học..." Chifuyu thân thiết hỏi thăm.

Cậu miễn cưỡng cười
"Sáng trong người có chút khó chịu, có lẽ bị cảm lạnh. Đã uống thuốc rồi, không sao đâu."

"Vậy a, sáng nay tớ đã xin nghỉ phép giúp cậu rồi, cậu không cần lo lắng đâu."

"Umh..." Takemichi cảm kích gật đầu "Tớ nằm nghỉ một chút..."

"A...Xin lỗi, cậu cứ nghỉ ngơi đi! Thầy giáo tới tớ sẽ gọi cậu !"

Anh áy náy nói "Được rồi, cậu cho tớ số điện thoại được không?..Sáng sớm tớ rất lo lắng, lại không tìm được cậu. Còn số phòng của cậu, nói cho tớ biết đi!"

Chắc nói ra cũng không có việc gì đi, cậu mở miệng, đọc một chuỗi số cho anh.

Đầu choáng váng, rõ ràng là thời tiết tháng 9, người cậu sao lại lạnh run, tiếng của thầy giáo cũng nghe không rõ, chờ mãi mới nghe được tiếng chuông tan giờ mới vang lên, cậu có cảm giác như mình đã chờ gần một thế kỷ vậy.

''Matsuno kun, tiết sau, cậu giúp tớ xin nghỉ được không?" Cậu không chịu được nữa rồi, cần phải ngủ một giấc.

" Umh, không thành vấn đề, buổi chiều cậu cũng nghỉ đi, nhìn cậu, cả người tái xanh !... Gọi Chifuyu là được rồi!"

Cầm giấy xin phép của cậu lên, anh nói tiếp " Để tớ đỡ cậu về ký túc xá nha."

"Không cần, tớ tự đi được! Không làm phiền việc học của cậu!" Cậu mỉm cười cự tuyệt.

"Không được, nhỡ cậu đi đến nửa đường lại ngất đi thì sao, để tớ dìu cậu về, sau đó tớ quay về lớp, như vậy tớ mới an tâm."

Dứt lời, anh đã kéo cánh tay cậu nâng lên. Thân thể mềm nhũn, haizz, có anh dìu cũng tốt, vạn nhất lại ngất xỉu giữa đường, thật sự rất mất mặt a!

"Cảm ơn cậu!"

Thực ra, nhờ có anh đỡ, chân cậu ít nhiều còn di chuyển được, đi hết dãy hành lang, thân thể càng lúc càng yếu ớt, tới cầu thang, Takemichi gần như bị anh kéo đi.

Đương nhiên, với cá tính nhiệt tình của Chifuyu, anh còn muốn cõng cậu lên nữa ấy chứ, bất quá, cậu kiên quyết từ chối.

Vào đến phòng, Takemichi gục xuống giường, may mắn trước lúc đi học cậu đã dọn dẹp không ít, người khác nhìn vào cũng chẳng thấy có gì bất thường.

"Cậu đi học đi! Rất cảm ơn cậu !" Cậu trùm chăn lên đầu, nói khẽ.

Anh gật đầu " Được rồi, cậu muốn uống thuốc không? Hay là tan học, tớ đưa cậu đến bác sĩ."

"Không! Không cần đâu, tớ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi."

Bây giờ, cậu chỉ muốn ngủ một giấc

"Tớ đi, có việc gì thì gọi điện cho tớ!" Anh vừa nói, vừa viết số điện thoại đưa cậu.

__________

| Mitake ver |  Ác mộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ