Chương 16

2.6K 256 6
                                    


-o-

"Michi, con tự chăm sóc mình được không?" Một lát sau, giọng cha khàn khàn vang lên.

"Vâng"

"Con đừng lo, cha sẽ gửi thêm tiền.... Michi, ít nhất cũng phải gọi điện cho cha , con biết không?"

"Con biết..." Tiếp theo, cậu cũng không biết nói gì, mãi đến khi điện thoại tự cắt...

Sau đó, cha mẹ vẫn không rời khỏi thị trấn Furano, cậu cũng cố gắng không ra ngoài.
Tiền cha mẹ gửi cậu cũng có thể dùng được hết hai tháng, rồi cha mẹ sẽ gửi thêm.

Cậu không cần ra ngoài tìm việc làm nữa, chỉ cần đợi đến lúc Mikey chán. Cậu thầm nghĩ với bản tính của hắn nhất định sẽ nhanh chóng mất đi hứng thú, cũng sẽ hết kiên nhẫn với mình thôi.

Hay là tìm chỗ khác trốn đi... không được, trạm tàu hỏa cũng nguy hiểm. Những ngày sau đó cậu đều ở nhà. Cha nói Mikey đã không còn đi cùng bọn họ nữa, nghe cha mẹ nói hắn đã bỏ đi, trong lòng cậu mới yên tâm.

Cha cũng không truy cứu chuyện hắn uy hiếp cậu nữa, nhưng cậu biết, cha vì cơ thể khiếm khuyết của cậu, cho dù phẫn nộ cũng không thể làm gì khác...

Ngày thứ hai cha gửi tiền vào tài khoản của cậu, nhưng cậu còn tiền, nên cũng không rút thêm.

Nửa tháng sau, cậu cũng tìm được việc làm, đều phải cảm ơn hai vợ chồng tốt bụng đang cho cậu thuê phòng, ông lão họ Matsu, cho nên cậu gọi là ông Matsu, bà Matsu ... Bà Matsu biết cậu học cũng không tồi, nên giới thiệu cậu làm gia sư cho một cậu bé hàng xóm.

Cậu bé năm nay học trung học, tố chất thông minh, nhưng Ngữ Văn lại quá kém, thành ngữ, thơ văn gì đều không thuộc. Hơn nữa cũng rất nghịch ngợm, khiến không ít gia sư không chịu được, phải bỏ dạy. Mẹ nó đến nhờ cậu, hy vọng tuổi tác của cậu không cách biệt lắm so với nó, có thể dạy nó học tốt hơn.

Cả ngày ở trong phòng cậu cũng buồn chán, nên nhận lời. Thân thể cũng không còn đau nữa, không có Mikey, Takemichi thật sự cảm thấy rất thoải mái. Vết thương trước đây cũng dần dần khép lại.

Bà thường mời cậu dùng bữa, nên cậu cũng giúp họ nấu ăn, cũng có mấy lần làm cháy đồ ăn. Bà nói con gái của họ không ở đây, nên coi cậu như con trai của mình.

Trên báo cũng không có tin gì mới, Mikey chưa đem bí mật của cậu phát tán ra ngoài.

Takemichi yên tâm sống, yên tâm dạy học cho Naoto – tên cậu bé cậu nhận dạy, mắt nó rất to, lần đầu tiên gặp nó, mắt nó mở to nhìn cậu, thật sự rất đáng yêu. Chỉ là tính cách nó quá nghịch ngợm, bất quá, cũng đều do cha mẹ nó luôn vắng nhà, khiến nó cảm thấy cô đơn.

Sau một thời gian, thái độ của nó cũng thay đổi đi nhiều. Cậu không nghĩ mình là gia sư của nó, mà là bạn của nó, vì trước giờ cậu cũng có rất ít bạn.

"Này, Michi, ngày mai đi chơi đi!" Nó mở miệng.

"Không được." Cậu tiếp tục sửa bài tập cho nó. Mới được một tháng, cậu chưa thể ra ngoài.

"...Mặc kệ, anh không đi em không học nữa..."

"..." Thật là, không khác gì một đứa em trai bướng bỉnh

"Vậy em học thuộc bài này đi." Cậu ra yêu cầu.

Cứ như vậy, ngày mai cậu cùng Naoto ra ngoài. Naoto hoàn thành yêu cầu của cậu, nên cậu đồng ý cùng nó ra ngoài chơi.

Bọn họ đi ăn, sau đó nó nói muốn đi chơi game, cậu lại đã kéo nó đến nhà sách.

"Uy, uy, chán quá.. Đi chơi a, không đi nhà sách đâu." Nó cứ lải nhải không ngừng.

Cậu cười cười không trả lời, tiếp tục chọn mua sách. Tìm được rồi...
"Đi ra ngoài thôi."

Naoto lập tức vui vẻ nhảy nhót, cậu xoa đầu nó, thế nhưng nó lập tức quay đi.

"Em không phải trẻ con." Nó mở to mắt nhìn cậu.

"Sao lại không phải?" Cậu lấy tay ra so, đầu nó chỉ đến ngực cậu, tuy rằng cậu không cao hơn nó bao nhiêu.

"Anh chỉ hơn em có mấy tuổi thôi, ông cụ non ..." Nó lầm bầm, thanh âm không lớn, nhưng cậu vẫn nghe được.

Ra khỏi nhà sách, cậu đưa sách cho nó xem, nó cũng tò mò nhìn thử. "Sách hay, rất dễ hiểu, em xem đi."

Nó mở to mắt nhìn cậu thật lâu, rồi cúi đầu ngượng nghịu "Cảm ơn.."

"Phải nói là em cảm ơn anh chứ..." Cậu vừa nói ra, nó lập tức ngẩng đầu lên.

"A.... Coi như cảm ơn, em dẫn anh đi ăn." Nó cười cười nhìn cậu.

"Không được, chúng ta phải về rồi." Đã 5h chiều.

"Còn sớm a, đi đi..."

Không thể làm gì được nó, cậu đành cùng nó đi, nhưng, nếu cậu biết chỗ nó muốn đến xa như vậy, cậu nhất định đã từ chối. Càng buồn cười là nó đánh rơi tiền trên xe.

Nhìn nó cắn môi, cậu liền lấy thẻ ra thanh toán, vì tiền mặt cũng không còn. Nhưng Takemichi thật sự không ngờ, chính đều này đã khiến cậu vô cùng hối hận.

———

Sáng hôm sau, khi cậu chuẩn bị sang nhà Naoto dạy học, vừa mở cửa, đã thấy dưới cầu thang một bóng người quen thuộc, cậu còn tưởng mình hoa mắt! Không phải chứ... cậu quay đầu vào phòng.

Đóng cửa lại, ngoài cửa đã nghe thấy thanh âm của hắn! Cậu dựa vào tường thở dốc... Làm sao, làm sao có thể...

Từ bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ, là Mikey! Âm thanh trầm thấp khiến cậu không thể nào quên.

"Bảo bối, tôi bây giờ đang rất rất tức giận... Tôi đã chờ cậu liên lạc cho tôi, nhưng cậu lại quá ngang bướng rồi.. Có nghe không, nhanh lên... Mở cửa ra, đừng để tôi phá cửa nha!"

Thanh âm hắn từ từ vang lên...

_________

| Mitake ver |  Ác mộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ