49. Viên mãn (END)

909 77 6
                                    

Cả đám ngồi vui vẻ uống rượu, chúc mừng cho vụ án lần này thành công viên mãn. Tiêu Chiến cười hi hi ha ha ôm Vương Nhất Bác, nói rằng không lâu nữa sẽ kết hôn. Cho nên mọi người nhớ chuẩn bị bao đỏ thật dày.

Cả đám cười ầm lên nói đi mỗi người một tệ. Đùa giỡn một lúc cũng nhà ai nấy về.

..

Vương Nhất Bác nằm yên trở thành gối đầu cho Tiêu Chiến, lắng nghe anh thì thầm

"Nhất Bảo, chúng ta bay sang Pháp đi"

"Hả?"

"Anh muốn tìm ba em. Dù gì thì ông ấy cũng là ba của em. Anh thực sự mong sẽ được cho phép"

"Nếu ba không cho phép thì sao?"

"Thì chịu thôi. Anh đành phụ lòng ba vậy. Anh quá yêu em mà, cho nên có chuyện gì cũng sẽ không đánh mất em đâu"

Vương Nhất Bác mỉm cười nhéo mũi anh. "Được. Đi thì đi. Nhưng em nói trước ba em rất cổ hủ, cũng rất khó tính"

"Anh không tin một người ở nơi lãng mạng như Paris mà không mủi lòng trước tình yêu"

"Em tin là nếu là anh thì ba cũng sẽ chúc mừng chúng ta thôi"

..

Hai người thu xếp mọi thứ, sau đó cùng nhau quyết định bay sang Pháp.

Hai người đáp xuống sân bay liền thấy có một người đàn ông đứng tuổi đã đợi sẵn, nhìn qua cũng biết là người châu Á.

Vương Nhất Bác bước tới, "Bác Lý, đã lâu không gặp"

Lý Nhậm Thiên là trợ lý của ba Vương, làm việc cho ông đã mấy chục năm, với Vương Nhất Bác cũng như là một người thân quen.

"Tiểu Bác.. đã lâu không gặp con"

"Bác Lý, đây là Tiêu Chiến, là bạn đời của con"

"Chiến Chiến đẹp trai quá, so với trên ảnh còn đẹp hơn rất nhiều. Chào con nhé"

Tiêu Chiến ngại ngùng cúi đầu, ngoan ngoãn chào một tiếng. "Con chào bác Lý"

Ba người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, sau đó Lý Nhậm Thiên đưa hai người về khách sạn nghỉ ngơi, nhắn lại ba Vương hẹn buổi tối cùng ăn tối rồi rời đi.

Thời tiết tháng 4 ở Paris chỉ trên dưới 10 độ, Tiêu Chiến không kịp thích ứng liền thấy khó chịu, vừa vào phòng khách sạn liền nhào vào lòng Vương Nhất Bác.

"Lạnh quá a~~~"

"Để em ôm anh. Có mệt lắm không? Đi tắm nhé?"

"Em tắm cho anh hả?"

"Đúng rồi. Để em tắm cho anh. Thích không?"

"Được, chứ anh lười quá"

Tiêu Chiến năm trong bồn tắm lớn, nước bốc khói nghi ngút mờ ảo, anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác đang xoa xoa tóc mình.

"Nhất Bảo"

"Dạ?"

"Cảm ơn em"

"Hả?"

"Cảm ơn vì đã yêu anh, đã luôn cưng chiều anh, còn phải chịu đựng những lúc anh tính khí thất thường nữa. Cảm ơn vì bất kì lúc nào cũng vẫn ở cạnh anh. Anh thực sự vô cùng yêu em"

[ Bác Chiến ] "Ăn cơm chưa?"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ