35. Gia đình thứ hai

764 80 3
                                    

"Anh ấy giúp chị chuyện gì vậy?"

"Thì cũng một thời gian rồi. Lúc ấy chị đi bar, cũng say quá. Bị ức hiếp thôi. May cậu ấy cứu chị khỏi bọn biến thái. Chị say nên chẳng nhớ mặt mũi ngang dọc, mà may có bạn chị chụp lại. Mới hôm rồi gặp lại nó đưa hình cho chị xem. Giật mình nhận ra là Chiến Chiến. Sau đó bạn chị cũng cho xem video đó. Nói là tận mắt chứng kiến ngày hôm đó. Nghe nói trước đó cậu ấy đi tìm em cũng rất khổ sở. Còn ốm đến mức  em gái cùng em rể phải đến nhà chăm sóc ba tuần"

"Chị cảm động à?"

"Ừ"

Vương Nhất Bác bật cười, cầm tay Vương Tú Vi xoa xoa. "Chị à, chuyện gì tha thứ được thì nên tha thứ. Không phải sao? Anh ấy rất tốt, chỉ có đều cả hai đều là lần đầu yêu đương, không khỏi xảy ra sai lầm. Hì"

Vương Tú Vi đưa tay xoa đầu em trai. "Ui, em trai lớn thật rồi này"

"Chị ngồi đây đi. Em lên gọi mẹ và anh ấy xuống ăn sáng"

"Ừm"

"À, chị pha giúp em cốc sữa luôn nha"

"Cho Chiến Chiến à?"

"Vâng. Anh ấy hay uống sữa vào buổi sáng"

"Ừm. Chị biết rồi"

...

"Chiến Chiến à, mau dậy đi"

"Thôi. Lạnh lắm, anh muốn ngủ"

"Nhưng anh không dậy ăn sáng sao?"

"Lát anh ăn sau. Em ăn trước đi"

"Nhưng mà mẹ em và chị Vi đang đợi anh xuống cùng ăn đó"

"Mẹ? Chị Vị?". Tiêu Chiến ngồi bật dậy, dường như nhận ra mình đã quên mất điều gì đó kinh khủng lắm. "Đây là đâu vậy?"

"Là nhà em. Là Lạc Dương"

"Chết anh rồi. Sao em không gọi anh sớm". Tiêu Chiến phóng vào phòng tắm như một cơn lốc nhỏ, tay chân loạn hết cả lên. "Ngày đầu về nhà chồng mà ngủ thế này thì chết. Sao anh cứ bị mất điểm trong mắt gia đình em vậy hả trời"

Vương Nhất Bác vừa dọn dẹp lại bãi chiến trường mà Tiêu Chiến để lại, vừa cười cười nói vọng vào. "Không sao đâu, mọi người đều biết anh mệt mà"

"Lấy áo quần cho anh đi"

"Lại thay đồ sao? Không cần đâu"

"Không cần thay sao? Anh thấy bộ này nó..."

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói xong là Vương Nhất Bác đã kéo anh ra khỏi phòng. "Anh mà cứ đứng đó nữa thì mẹ em sẽ trễ làm vì anh đó"

"Ui ui chết. Nhanh nhanh"

.

Tiêu Chiến nở một nụ cười tươi rói, đứng trước bàn ăn trịnh trọng chào buổi sáng cả nhà.

"Được rồi, ngồi xuống đi con. Không cần vội"

"Vâng, mẹ"

"Sữa của cậu đây"

"Ơ.. chị hai"

"Vì một tiếng chị hai này nên chị mới pha sữa cho cậu đấy nhá"

[ Bác Chiến ] "Ăn cơm chưa?"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ