Vương Nhất Bác nâng mặt anh lên định hôn xuống, ai ngờ vừa nhìn thấy liền hốt hoảng.
"Chiến ca,, mặt anh... bị sao vậy?"
"Nhất Bác, anh bị dị ứng. Đã mấy hôm rồi. Vừa đau vừa ngứa"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến dụi đầu vào lòng mình mà đau lòng.
"Anh bị dị ứng? Sao không nói với em?"
"Aizz, anh sao có thể nói được. Anh sợ em lo lắng"
"Như này em còn lo hơn đó. Anh vào nhà đi, tắm rửa đi đã"
Tiêu Chiến vào phòng tắm rửa, Vương Nhất Bác cũng biết anh chưa ăn tối, liền chủ động vào bếp làm vài món đơn giản. Đột nhiên nhớ đến lúc nhỏ chị gái cậu cũng từng bị dị ứng như vậy, vội vàng lấy điện thoại gọi cho mẹ.
"Mẹ.."
"Ơi."
"Bị dị ứng thì dùng gì được hả mẹ? Bạn con.. anh ấy bị dị ứng rất nghiêm trọng, người nổi mẫn đỏ, còn ngứa ngáy khó chịu nữa"
"Uống thuốc cũng không khỏi sao?"
"Vâng. Anh ấy bị mấy hôm rồi"
"Con mua một ít rau diếp cá, về nấu lấy nước uống. Ban đầu đổ ba chén nước, đun thật lâu để nước khô lại còn khoảng một chén ăn cơm là được"
"Vâng. Con biết rồi. Con đi đã"
"Đã 9h rồi con còn định đi? Bạn rất quan trọng sao?"
"Anh ấy sao? Vâng. Vô cùng quan trọng"
"Ừm. Có gì gọi cho mẹ"
"Cảm ơn mẹ"
Câu cảm ơn này thật ra hàm chứa tận hai nghĩa. Nghĩa thứ nhất là cảm ơn vì mẹ giúp đỡ. Còn nghĩa thứ hai, là câu nói vô cùng quan trọng của cậu, lại dành cho một người đàn ông, vậy mà mẹ cậu vẫn không nói gì, coi như cũng là ngầm chấp nhận rồi.
..
"Chiến ca, em ra ngoài một chút nhé"
"Em đi đâu? Đã muộn rồi mà"
"Em đi mua chút đồ. 15 phút thôi"
"Đi cẩn thận"
Lúc Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến đang dọn đồ ăn lên.
"Em mua gì vậy?"
"Rau diếp cá"
"Rau diếp cá?"
"Anh ngồi xuống. Em nấu cái này cho anh. Ăn cơm xong là có thể uống liền được rồi"
"Em học ai vậy?"
"Là mẹ em. Lúc nhỏ chị em cũng bị dị ứng như vậy. Mẹ em cũng cho uống thứ này. Hiệu quả rất tốt"
Tiêu Chiến ôm lấy cậu từ phía sau. "Có em thật tốt. Cảm ơn em"
"Đừng khách sáo như vậy. Em là bạn trai của anh mà"
"Được rồi bạn trai nhỏ, mau lại đây ăn cơm cùng anh nào"
"Em không nhỏ"
"Hửm"
"Anh còn không biết em lớn hay nhỏ sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến ] "Ăn cơm chưa?"
FanfikceAu: tom811 Như giây phút Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cậu, Vương Nhất Bác đã nghĩ anh sắp sửa nói ra một điều gì đó quan trọng lắm. Kết quả lại là.. "Ăn cơm chưa?" Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn anh. Tiêu Chiến tiến thêm một bước, hỏi lại ...