Chương 16: Lo lắng

240 20 0
                                    

...............

Đã nhiều năm như vậy, người ngoài đều gọi nàng là "Phạm tổng", các trưởng bối gọi nàng bằng nhũ danh, Đình Trung gọi nàng là "Chị", Minh Triệu đã lâu không nghe thấy họ tên đầy đủ của mình.

Minh Triệu cũng không cảm thấy tiểu cô nương có ý tứ bất kính, chỉ đơn giản là cảm thấy có một tia kỳ quái.

"Em đang ở đâu?" Minh Triệu hỏi.

"Em ở nhà." Giọng nói của tiểu cô nương rất nhỏ nhẹ.

Minh Triệu phản ứng lại, rồi sau đó thuận miệng hỏi:

"Đã ăn bữa cơm đoàn viên chưa?"

Bên kia không nói chuyện.

Không nói lời nào có nghĩa là không muốn trả lời, có lẽ đã chọc đến chỗ đau của người ta.

Minh Triệu rất nhanh chóng ý thức được vấn đề, thay đổi tư thế, nửa người dựa vào khung cửa, đổi đề tài nói:

"Gọi đến cho tôi là có việc gì sao?"

"Chính là...... muốn tâm sự cùng với chị......"

Giọng nói của tiểu cô nương ở bên kia rất nhỏ nhẹ và yếu ớt, âm điệu rất thấp gần giống như đang khẩn cầu.

Những lời cuối cùng, thanh âm run rẩy truyền ra rõ ràng từ tai nghe, thanh tuyến giọng nói cũng không ổn định.

Tim của Minh Triệu đập lỡ một nhịp.

Với giọng nói như thế này, tám mươi phần trăm là đã gặp phải chuyện gì, có lẽ là thất bại trong việc gì đó, có lẽ là vấn đề gia đình, có thể là bị cái gì đó thương tổn, cũng có thể là đang xúc động muốn tâm sự......

Giọng nói của tiểu cô nương như đánh vào trái tim của nàng, mở ra một khe hở, làm lộ ra một tia đau lòng.

Cảm giác đau lòng lướt qua.

Minh Triệu nhanh chóng ổn định tâm lý, trở lại trạng thái lãnh đạm:

" Nếu em có chuyện gì, chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của tôi, tôi đều có thể giúp."

Nếu là hình thức giúp đỡ bình thường, bỏ ra một ít tiền hoặc tìm một chút quan hệ, chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng sẽ giúp.

Nhưng nếu là tìm kiếm sự an ủi, liền có chút phiền phức. Rốt cuộc hai người cũng không thân đến nỗi để bày tỏ tình cảm, hơn nữa nàng cũng thiếu sự cộng hưởng cảm xúc với sinh viên ở độ tuổi đó.

Hy vọng tiểu cô nương là ở vế trước.

Nhưng sau đó, Kỳ Duyên cũng không đề cập đến tình trạng hiện tại.

"Không có việc gì, em chỉ muốn cùng chị nói chuyện phiếm." Giọng nói yếu ớt của tiểu cô nương lộ ra một chút ý cười.

Nụ cười này tiếp thêm lửa cho sự lo lắng mờ mịt.

Minh Triệu có chút bực bội, không được tự nhiên mà thay đổi tư thế, nàng duỗi thẳng chân phải mảnh mai của mình, chân trái chạm xuống đất, hơi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy vầng trăng mờ ảo.

"Nói chuyện phiếm cái gì?"

Tiểu cô nương im lặng trong một lúc, nhẹ nhàng chậm rãi nói:

[Triệu Duyên] Độc Chiếm Chị Ấy - coverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ