Để làm nguôi cơn giận của Lee Jisung, ngày hôm sau Hwang Ami thực sự đã nộp đơn xin nghỉ việc tại Kim thị, sau đó lại rong ruổi những tháng ngày tìm công việc làm mới nuôi sống bản thân lẫn người đàn ông thực dụng kia.
Hôm nay cô đã hứa với Jisung rằng sẽ tranh thủ về sớm cùng ăn ấy đến một nhà hàng thật sang trọng. Cốt là để cho người đàn ông đó nguôi giận
Nhưng đang lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thì điện thoại cô reo vang từng hồi chuông. Là mẹ ! Đã rất lâu rồi mẹ chưa gọi cho cô, cả bố cũng vậy ! Từ cái ngày Hwang Ami từ chối hôn ước rồi đến bên Lee Jisung, cô và gia đình như tách ra làm hai. Bị từng cái lo toan của cuộc sống mà cô lại quên đi mất ! Đã rất lâu rồi cô vẫn chưa nói chuyện với mẹ
Khẽ bắt máy, giọng cô run lên. Là một chút sợ, chút hổ thẹn cùng sự nhớ thương
- m...mẹ !
Bên kia mẹ của cô rưng rưng nước mắt. Won Nabi khẽ dùng tay quệt nó đi. Bà còn tưởng rằng con bé sẽ không nghe máy của bà nữa
- Nabi : Ami à...huhu mẹ rất nhớ con !
Cùng sống chung 1 thành phố, nhưng suốt hơn 1 năm qua đến 1 lời hỏi thăm đến bố mẹ cô cũng không có. Đầu dây bên kia Hwang phu nhân đã sụt sùi khóc. Tiếng khóc bà thút thít như chuột nhỏ, nhưng nó làm giọng nói bà run rẩy, mất bình tĩnh. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng bước chân đến gần, rồi là tiếng của ba cô - Hwang SoJung vang lên.
- SoJung : thôi nào, chẳng phải đã hứa với anh là sẽ không khóc sao !
Hwang Ami bên này lặng lẽ rơi nước mắt. Suốt cuộc đời cô được bố mẹ bảo bọc che chở, thế mà chỉ vì một lúc tức giận mà lại chọn cách vô tình bỏ đi. Rồi suốt hơn 1 năm trời không đủ dũng khí trở về nhà. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa được nghe tiếng của ba, chưa được nhìn thấy ba mẹ yêu thương âu yếm nhau. Cô nhớ nhà quá
- c...con xin lỗi ! Con thực sự rất xin lỗi ! Là lỗi của con, con là đứa bất hiếu !
Hwang Ami bên này khóc to nhưng cũng là tự bản thân lau nước mắt. Hwang SoJung ngồi bên cạnh vợ, ôm bà vào trong lòng mình. Lại càng muốn được vòng tay ôm thêm đứa con gái bé bỏng của mình.
- SoJung : hôm nay là sinh nhật của mẹ con ! Trở về đón sinh nhật cùng mẹ có được không !
Giọng âm trầm ấm dịu dàng. Giống như cách ông vẫn luôn dành cho đứa con gái bé bỏng của mình. Hwang Ami đau lòng tự trách. Đến cả sinh nhật của mẹ mà bản thân cũng quên đi mất. Cô quẹt nước mắt, lập tức đồng ý
- Jisung à, tối nay em không thể ăn tối cùng anh rồi ! Hôm khác chúng ta cùng đi nhé !
Lee Jisung hình như đang chơi game, thấy bị gọi điện làm phiền liền trở nên cáu gắt. Quát một chữ "Phiền" vào màn hình rồi đưa tay tắt đi cuộc gọi. Hwang Ami âu sầu thở dài…
Bước chân đến trước cổng căn biệt thự rộng lớn, là tổ ấm đã cho cô lớn lên trong sự bảo bọc của bố mẹ. Dì quản gia thấy cô liền lộ ra nụ cười hiền hậu. Bà đưa tay ôm trầm lấy cô tha thiết
- Dì Lim : Ami của dì cuối cùng cũng đã trở về rồi !
- dì Lim, con thực sự rất nhớ dì !
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kim Tại Hưởng][XK] Nàng Là Hoàng Hậu Của Trẫm [P1-P2]
FantasiChàng là Hoàng đế ! Còn ta là một nữ nhân mồ côi