hơi ấm của chúng ta

587 76 8
                                    




mặt trời lặn dần phía sau chân trời, ánh hoàng hôn chiều tà trải dài qua từng ngóc ngách, con phố thuộc về thành phố ảm đạm, buồn tẻ này

hình bóng hai ta quấn quít lấy nhau trải dài trên nền đất lạnh lẽo

toàn bộ hình ảnh đó đã được thu nhỏ vào tầm mắt của lee heeseung. cười thầm, cuối cùng người bạn thân của mình đã tìm được chốn bình yên của cậu ấy. nhẹ nhàng rời đi, hoàng hôn hôm nay thật đẹp, heeseung nghĩ

"anh này, anh có thể buông em ra không?"

giọng nói của jungwon kéo jongseong về thực tại

mải mê đắm chìm cảm nhận hơi ấm của em khiến anh quên đi sự tồn tại của thời gian. lưu luyến buông em ra, jongseong cảm thấy có một chút tiếc nuối. đơn giản chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng thôi mà sao lại gây ấn tượng sâu vào anh đến thế. lần đầu tiên trong đời jongseong mất tự chủ bản thân

ôn nhu xoa đầu em, hành động tuy lúng túng nhưng quá đỗi nhẹ nhàng, tràn đầy chân thành khiến đôi má của em trở nên hồng hào hơn, thật giống hai ông mặt trời nhỏ mọc lên để tô điểm lên làn da trắng hồng của em vậy

bầu không khí dần trở nên ngại ngùng, jongseong thấy em cứ mãi lóng ngóng xấu hổ nhìn xuống mặt đất mà không dám ngưởng lên nhìn anh, hình ảnh này thật giống một chú mèo nhỏ, trùng hợp thay, jongseong rất yêu mèo. chỉ tiếc rằng anh bị dị ứng với mèo nên anh không thể đến gần sinh vật dễ thương đó. anh cho rằng mãi về sau anh chỉ có thể đứng và ngắm nhìn những chú mèo đáng yêu mà không thể chạm vào ấy vậy mà bây giờ, anh lại có thể ôm, có thể cưng nựng chú mèo nhỏ trước mắt

"được rồi, buổi trị liệu hôm nay đến đây là kết thúc, biểu hiện hôm nay của em rất khá"

"nếu cứ duy trì như hôm nay, em sẽ sớm ổn mà thôi"

"đừng lo lắng quá nhé"

"anh luôn ở đây"

khuôn mặt của em ửng sáng giữa ánh hoàng hôn dịu dàng, từng hành động cử chỉ thuộc về anh khiến em cảm thấy được an ủi, được sưởi ấm. anh xuất hiện đột ngột như ánh bình mình dành cho riêng cho em sáng lấp lánh rực rõ trong ánh dương của hoàng hôn. trời đã trở tối nhưng tâm hồn em thì ngược lại, tâm hồn em được thắp sáng lên thật rạng ngời. lời nói ân cần, hành động ngọt ngào ấm áp không khác xa những tia nắng ấm áp là bao. em tham lam cảm nhận lấy chúng. sau đôi vợ chồng cưu mang em, anh là người tiếp theo đối xử với em thật ôn nhu, thật dịu dàng

đôi mắt anh khiến em bối rối không dám nhìn thẳng

một đốm lửa nhỏ dần được thắp lên trong trái tim yang jungwon

em không biết cảm giác này là gì, nhưng em biết, em có thể dựa vào anh, em có thể tìm thấy sự yên bình ở anh, nơi em có thể nhẹ nhàng nghỉ ngơi, bỏ lại những cảm xúc tiêu cực nhất của cuộc đời

nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng em đột nhiên lại thấy biết ơn chính mình vì đã kiên cường chống lại "yang jungwon" mặc dù lúc đó, toàn bộ lý trí của em xoay quanh cái chết. em tự cảm ơn chính mình vì đã mạnh mẽ đứng lên để giờ đây em được chào đón người đàn ông tên park jongseong bước vào cuộc đời em, em được cảm ơn cặp vợ chồng già vì đã không ngần ngại đưa tay kéo em ra khỏi hố sâu cuộc đời

bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ