jongseong chưa một lần rời khỏi jungwon nửa bước
anh sợ,
anh sợ rằng chỉ với một cái chớp mắt người nằm kia sẽ là "yang jungwon" chứ không phải em
hàng ngày lặng lẽ theo dõi em
hằng ngày nắm lấy đôi bàn tay em hòng giúp em sưởi ấm
hằng ngày ghi chép toàn bộ tình trạng của em
"yang jungwon" đã xuất hiện, anh thấy vui khi em dần mở mắt, nhưng niềm vui ngay sau đó được tạt lên bằng một gáo nước lạnh thấu xương
''chào jongseong"
câu ta cong cong vành mắt lên cười nhìn thẳng vào anh, cậu ta săm soi, theo dõi từng cử chỉ của anh
anh dần buông bàn tay em dần ra, anh không muốn đối mặt với "yang jungwon", ít nhất là lúc này. cậu ta khiến anh cảm thấy kinh tởm, anh không muốn nhìn dù chỉ là một phút chốc
"sao lại buông tay ra rồi?"
"anh ghê tởm tôi đến vậy sao?"
lời nói mang đầy sự khiêu khích, jongseong biết, "yang jungwon" đang cố gắng chọc tức anh
"anh biết không? yang jungwon đang ngủ ngon lắm"
"gần như nó chẳng có ý định tỉnh lại đâu"
''rồi dần dần, người trước mặt anh sẽ không còn là người anh biết đâu"
như một lời cảnh báo, park jongseong cảm thấy sâu thẳm bên trong lồng ngực anh như có hàng ngàn cơn sóng cuộn tràn dữ dội, những cơn sóng không ngừng đánh thật mạnh vào tâm trí, con tim anh
"yang jungwon" hiện tại cũng không thể di chuyển được do cơ thể của em đang tràn ngập vết thương. cậu ta đành chẹp miệng nằm im một chỗ, đôi mắt đảo ngang đảo dọc nói lên sự toan tính không ngừng trong lòng cậu ta
jongseong vẫn ngồi đó, cho dù anh không muốn đối mặt với "yang jungwon" nhưng anh vẫn phải ở lại trông chừng cậu ta, đảm bảo sẽ không có thiệt hại nào xảy ra cả. nhẹ nhàng ghi chép hành vi, cử chỉ vào cuốn sổ tay cũ kĩ mà mẹ đã tặng cho anh từ rất lâu, từng nét bút run rẩy ghi lại tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mặt anh
hành động đó đã được "yang jungwon'' phát hiện, mắt cậu ta híp lại thành hình bán nguyệt, trên môi nở nụ cười của kẻ chiến thắng. park jongseong đang run sợ trước cậu ta, park jongseong vốn cứng rắn đến vậy mà giờ đây lại run sợ trước một kẻ đang nằm lì trên giường bệnh. thật vui vẻ làm sao
đột nhiên trong đầu "yang jungwon" nảy ra một câu hỏi rất hay, nó hay đến mức đánh sâu vào nỗi lòng được giấu kín của park jongseong
"này, tôi đoán nhé, anh ở bên yang jungwon là vì đồ ngu này có ích cho việc nghiên cứu của anh đúng không?"
park jongseong ngưng lại
câu nói của cậu ta như đánh thẳng vào tâm trí anh, như đánh thẳng vào sự thật
phải rồi, jongseong tự ngẫm, sao đột nhiên anh lại dành cho jungwon nhiều cảm xúc như vậy? tại sao anh lại hành động như vậy? chẳng nhẽ tất thảy chỉ là lợi dụng em để nâng cao danh tiếng của mình? anh luôn luôn suy nghĩ về điều này. có thật là anh muốn ở bên chăm lo cho em vì chính em hay là vì đề tài nghiên cứu khoa học? anh không phủ nhận em mang đến cho anh những xúc cảm mới lạ, mãnh liệt cùng sự ấm áp tỏa ra từ em, nhưng anh cũng không dám phủ nhận rằng anh quyết định đi cùng em là vì đề tài nghiên cứu khoa học của anh
BẠN ĐANG ĐỌC
bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]
Fanfiction"xin em, đừng rời bỏ anh'' "jungwon chết rồi" *Không nhận chuyển ver dưới mọi hình thức