địa ngục trần gian (1)

444 57 8
                                    




liệu trên đời này địa ngục có tồn tại hay không?

liệu trên đời này quả báo có tồn tại hay không?

liệu luật nhân quả sẽ không bỏ sót bất kỳ ai chứ?

liệu ông trời thực sự có mắt hay không?

khi đương đầu với tuyệt vọng, con người thường có xu hướng chắp tay lên và cầu nguyện ông trời hãy thương lấy họ, hãy giúp họ vượt qua kiếp nạn này

em cũng vậy, em không từ một phút giây nào để cầu nguyện, em hi vọng ông trời sẽ lắng nghe được lời thỉnh cầu của em nhưng có lẽ, ông trời đã bỏ rơi em rồi

hằng ngày hằng giờ, em càng lún sâu hơn vào vực thẳm, em chẳng khác nào một người du mục bị trượt chân xuống đáy vực, càng cầu xin, càng cựa quậy, em càng tụt xuống sâu hơn

trước đêm định mệnh đó, jungwon đã âm thầm cảm ơn "yang jungwon" đã hợp tác, đã chấp nhận sống song hành cùng em. jungwon luôn đứng trước gương, em tập đi tập lại lời cảm ơn và xin lỗi của mình để dành cho "jungwon". khi hình bóng cậu ta dần phản chiếu trên tấm gương, đáp lại với lời xin lỗi cùng lời cảm ơn nhiệt tình từ em chính là một cú tát trời giáng thật mặt vào mặt. chẳng biết từ bao giờ, "yang jungwon" lại có khả năng sử dụng cơ thể của em ngay trong khi em vẫn nắm quyền kiểm soát. "yang jungwon'' không ngừng tát từng cơn thật đau xuống mặt em, em như chết lặng, em để cậu ta tiếp tục tát em. từng cú tát giáng xuống, dần dần gương mặt em trở nên đỏ ửng, tái nhợt và xuất hiện một vài vết rách đang dần rỉ máu

sẹo đan sẹo

như thường lệ, mỗi cuối tuần, jongseong sẽ đưa em về nhà mẹ anh để cùng nhau thưởng thức bữa cơm gia đình. mọi lần, jongseong và em sẽ quay trở lại nhà anh nhưng có chút đặc biệt, do bệnh viện có một  vài vấn đề cần anh giải quyết do đó jongseong đã quyết định để em ở lại cùng gia đình anh

ước gì mọi chuyện đi theo chiều hướng tốt đẹp nhưng "yang jungwon" nào để chuyện đó xảy ra. sau khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, jungwon lặng lẽ bước ra đứng trước chiếc gương được đặt ở hiên nhà, em luôn cố gắng muốn gửi gắm đôi lời đến "jungwon" mặc dù cậu ta đã nhiều lần đẩy em đến cái chết. em luôn mang trong mình rất nhiều hi vọng rằng cả hai sẽ sống hoà hợp với nhau rồi sống nốt những năm tháng cuộc đời còn lại với quỹ thời gian ít ỏi này nhưng thực tại phũ phàng như đán xuống đôi vai gầy guộc của em, cậu ta tát em đến rỉ máu, em ngồi ở đấy, không ngừng tự hỏi trong đầu mình hàng ngàn câu hỏi vì sao? cậu ta đồng ý hợp tác với em tại sao cậu ta lại đánh em?

"màn hợp tác này, tao rất cảm ơn mày đã tin tưởng mà gửi gắm nó cho tao"

"sao, không ngờ rằng tao lại tát mày phải không?"

"tao diễn rất giỏi đúng chứ?"

"chúng mày đều bị tao xoay như con quay vậy"

"jungwon à, sớm chiếu tướng thôi"

"yang jungwon" nhìn em suy sụp, khiến cậu ta có một chút thõa mãn trong lòng. nhưng một chút thì không đủ, phải nhiều chút mới vui. nhanh chóng chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể, cậu ta không ngần ngại dùng cây bút được đặt ở trên bệ tủ và phi thằng về phía chiếc gương kia. từng mảnh vỡ vụn rơi xuống, phản chiếu trong từng mảnh vỡ sáng chói đó chính là gương mặt tươi cười của "jungwon", ánh mắt cậu ta sắc lạnh như băng cùng với nụ cười chết người

bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ