gặp gỡ

626 74 1
                                    

liệu có phải ông trời lại muốn hành hạ em? muốn em phải chịu đựng tận cùng thống khổ?

thật nực cười khi một đứa như em lại sống dai đến thế. không biết có được gọi là vận may hay không khi em lại một lần nữa được cứu sống. lần tỉnh dậy này em đang ở trong bệnh viện với một đống máy móc kim loại bên cạnh cùng hàng những chiếc mũi tiêm chọc thẳng vào tay em, chọc thẳng vào những vết sẹo đã chằng chịt lên cơ thể em do tự tử bất thành

bấy giờ em mới chú ý, cặp vợ chồng già kia đang khóc cạn nước mắt vì lo cho em. khi thấy em tỉnh lại, họ vui lắm. họ vừa mắng em vừa tuôn nước mắt không ngừng. mắng em tại sao lại dại dột thế? tại sao lại cố gắng tự tử. họ mắng em nhưng em biết, ở bên trong đó là sự lo lắng không ngừng. em cảm kích lắm

"biểu hiện của em hiện tại đã ổn rồi, bọn chị sẽ kê thuốc an thần cho em uống"

"em sẽ phải ở viện một thời gian với tình trạng này"

nhẹ nhàng gật đầu nghe lời y tá, em tạm biệt với cặp vợ chồng kia để nằm nghỉ ngơi. xung quanh em đều là máy móc cùng với 4 bức tường trắng xóa. thật ảm đạm nhưng cũng thật dễ chịu làm sao. có lẽ do thuốc an thần nên em dần dần chìm vào giấc ngủ mà không hay rằng tiếng nói kia đang tự phát giác trong em

"thật đáng ghét, mày lại lấy được quyền kiểm soát"

"ông trời quả nhiên rất ưu ái mày"

"không sao, tao vẫn còn nhiều thời gian yang jungwon à"

yang jungwon đã ở viện đến nay là hơn 2 tuần, chỉ số sức khỏe của em ngày càng giảm xuống, các bác sĩ cũng không hiểu lý do tại sao lại như vậy? thậm chí đến cả em-kẻ mang bệnh cũng không hiểu lý do. chẳng những vậy, dạo gần đây, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, những giọng nói đã không còn xuất hiện trong em, phải chăng do em quá mệt mỏi nên mới sinh ảo giác? em cũng chẳng rõ nữa nhưng em biết rằng bây giờ giọng nói ấy đã không hề vang lên trong 2 tuần qua

cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn

nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

em không hề biết rằng

hằng đêm

em rảo bước trong hành lang bệnh viện cùng nụ cười đáng sợ xuất hiện trên môi

có những đêm, em dừng lại trước tấm gương to lớn ở góc cầu thang, em ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của em. em đột nhiên cười to, cười rất to. ánh mắt của em hoàn toàn khác lạ, ánh mắt ấy cứ như thuộc về một kẻ khác - một kẻ điên dại. trong phút giây ngắn ngủi, khuôn mặt em cứ như là khuôn mặt của người khác vậy. sự hiền lạnh, nhẹ nhàng đã được thay thế bằng sự nghịch ngợm, tinh quái

"xin chào"

"tao quả nhiên rất xinh đẹp, rất phù hợp với cơ thể này"

"mày cứ nghỉ ngơi đi jungwon, tao sẽ tận hưởng thời khắc này"

jungwon choàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài tuyệt vời. đã qua một thời gian dài, lâu lắm rồi em mới ngủ ngon như thế này. em cho rằng khi thức dậy, mọi người sẽ nhìn em với ánh mắt vui vẻ hạnh phúc chào đón em nhưng sao mọi thứ lạ quá? tất cả mọi người trong phòng đều nhìn em với ánh mắt lo sợ, đề phòng

bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ