hẹn không bao giờ gặp lại

562 72 5
                                    

"jungwon...jungwon...không...không...đừng...!!!!!"

park jongseong gục xuống tại tại nơi mà em đã nhảy xuống

jungwon của anh, jungwon của anh đã nhảy xuống vực ngay trước mắt anh, anh đã không đến kịp để kéo em quay trở lại, anh thật sự mất em rồi...

đúng như "yang jungwon" nói, anh sẽ vĩnh viễn không thắng được cậu ta

đứng chết trân tại chỗ, park jongseong hận không thể tự đánh chết chính mình vì đã không thể khiến em quay trở về, vì đã không thể cứu em kịp lúc. từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra trên gương mặt phờ phạc của anh, từng tiếng rên rỉ nức nở bật lên khiến thời gian xung quanh như ngưng đọng. park jongseong ngồi lặng thing ở đó, nước mắt không ngừng dàn dụa, ánh mắt vẫn chung thủy nhìn về phía mặt biển xanh kia rồi ôm lấy một hi vọng không có chút ánh sáng

lee heeseung, kim sunoo, nishimura riki, sim jaeyun chẳng khác nào các bức tượng đá, người mang cảm xúc bàng hoàng, người mang cảm xúc sợ hãi, tất cả bọn họ đã chứng kiến toàn bộ không xót chút cảnh nào. đối với lee heeseung là bác sĩ, chuyện nhìn thấy các bệnh nhân cố gắng tự tử đã không còn xa lạ nhưng tận mắt chứng kiến thân ảnh nhỏ bé gieo mình xuống đáy biển từ trên vực cao không khiến anh sợ hãi, đối với ba cậu trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết sống này có lẽ đây sẽ là một cú sốc đầu đời rất lớn mãi về sau không thể xóa nhoà trong tâm trí

park jongseong vẫn không ngừng gào thét tên em, anh dần như người điên mất trí mà định lao xuống ngay phía sau em. cả bốn người cùng lao về phía jongseong mà kéo anh lại

"làm ơn đừng hành động dại dột như vậy"

"ai đó trong ba cậu hãy gọi cứu hộ và cảnh sát đi"

tiếng thét của heeseung như đánh tỉnh lại sunoo, riki và jaeyun. họ nhanh chóng lấy điện thoại và miêu tả lại tất cả những gì xảy ra một cách nhanh gọn nhất và chờ đợi

lee heeeung ôm lấy park jongseong đang ngày càng kiệt sức vì khóc trong bất lực, kim sunoo thì ngồi ở đó một góc không nói câu gì, riki cùng sim jaeyun thường ngày vui vẻ hóm hỉnh là vậy nhưng bây giờ cả hai cũng chỉ biết gói mình gọn vào một góc. không một tiếng động xung quanh, đến cả thở cũng thật khó khăn làm sao, tiếng khóc của jongseong vẫn không ngừng rên rỉ khiến không gian nhuộm cả một màu u tối

jongseong chẳng thể ngờ rằng có một ngày jungwon lại chọn nhảy xuống biển để biến mất khỏi thế giới này. anh vẫn luôn ảo mộng về một tương lai tươi sáng tốt đẹp tràn ngập ấm áp của anh và jungwon khi hai người cùng trở về một nhà với nhau. thậm chí anh đã tưởng tượng ra một ngôi nhà có anh, có em, có đứa con mà cả hai cùng nhận nuôi rồi sống hạnh phúc bên nhau đến tận cuối cuộc đời. anh đã luôn mong chờ về một tương lai mà anh cùng em vĩnh viễn đan tay nhau không rời...nhưng jungwon đã bỏ lại anh rồi...em đã bỏ lại anh mà tan biến vĩnh viễn rồi...

em đi rồi anh biết sống sao đây?

em đi rồi, em mang tất cả hơi ấm đi rồi

em đi rồi, bình minh của anh sẽ vĩnh viễn vụt tắt

em đi rồi, anh sẽ lại chìm vào đáy vực thẳm của chính mình một lần nữa

em đi rồi, ai sẽ nắm lấy tay anh cùng anh dạo bước và hát ca?

bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ