"xin chào"
"anh là park jongseong"
"kể từ hôm nay anh sẽ là bác sĩ của em"
em vẫn lặng lẽ ngắm nhìn từng tán lá rơi xào xạc ngoài cửa sổ, em gần như không để tâm việc anh xuất hiện trong căn phòng này hay không, điều đó chẳng quan trọng. đối với jungwon, ai chữa trị cho em cũng không đáng để tâm nữa rồi. đôi bàn tay gầy guộc chằng chịt những vết thương của em được sơ cứu cẩn thận bởi đội ngũ của anh. đôi bàn tay nhỏ bé vẫn cố gắng dang tay ra đón từng đợt gió đổ về mặc cho các vết thương bắt có dấu hiệu rỉ máu
nhìn em hồi lâu, jongseong nhẹ nhàng cảm nhận được từng khí lạnh khoang mũi, cần cổ thanh mảnh trắng ngần của em chằng chịt vết thương cùng với vết lằn của sợi dây thừng. anh tự hỏi, tại sao alter của em lại xuống tay đáng sợ như thế? rốt cuộc cậu ta thù em, căm phẫn em đến mức nào? quá khứ em đã phải trải qua những sự kiện khủng khiếp gì khiến em trở nên khô héo đến xác sơ. em cứ vô hồn, cứ im lặng như thế. anh vẫn vậy, nhẹ nhàng quan sát em lo lắng không rõ cái người đang ngồi đây là em, hay là "yang jungwon"
anh thừa nhận, anh có chút sợ "yang jungwon". cậu ta như hiện thân của kẻ điên, của kẻ máu lạnh. park jongseong đã dành một đêm trọn vẹn xem lại từng cử chỉ, hành động của em và alter kia. thậm chí, có một đoạn cut nhỏ được anh lưu lại trong máy tính riêng của mình, từng lời nói của "yang jungwon" lẫn em khiến anh như nghẹn lại
"xin chào, em là jungwon"
"theo như phỏng đoán của bác sĩ, em đã mắc một căn bệnh rất kì quặc, đó chính là có 2 em cùng tồn tại một lúc"
"nghe thật lạ lẫm"
"xin lỗi vì đã làm phiền nhưng em không có điện thoại hay bắt cứ thiết bị nào cả nên em đành gửi lời tâm sự vào đây ạ"
em vừa nói, vừa ngại ngùng xoa đầu. nhìn gương mặt hốc hác của em, jongseong như thấy tim anh như bị ai đó vươn tay ra bóp lại thặt chặt
"em muốn được chết đi"
"cậu ta như dày vò em vậy"
"em không muốn tồn tại nữa"
"xin các bác sĩ, hãy cho em ra đi thật thanh thản"
"mọi người không cần tốn sức vì một đứa vô dụng như em đâu"
đột nhiên thái độ em thay đổi hoàn toàn, ánh mắt hiền lành được thay thế bằng ánh sắc lẹm tràn ngập khinh bỉ, thích thú
''nghe thấy nó nói gì chưa?"
"giúp nó chết đi kìa"
hình ảnh em cười như điên như dại, không đúng, phải là hình ảnh "yang jungwon" cười như điên như dại khiến jongseong càng ngày càng mất bình tĩnh. alter kia quả nhiên là một kẻ không bình thường, hành động càng ngày càng xấc xược, láo nháo. anh thề sẽ không để cậu ta làm đau em dù chỉ là một vết thương nhỏ
anh vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng nhín ngắm từng đường nét trên khuôn mặt em, cơ thể em
em vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng ngắm nhìn mọi vật xung quanh em
BẠN ĐANG ĐỌC
bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]
Fanfiction"xin em, đừng rời bỏ anh'' "jungwon chết rồi" *Không nhận chuyển ver dưới mọi hình thức