lẳng lặng nhìn đôi bàn tay thấm máu của sunghoon và jungwon, bà park bây giờ chẳng khác nào khúc gỗ cứng đơ, đôi mắt bà không ngừng tuôn ra từng giọt nước mắt
jongseong và heeseung sau khi cấp cứu kịp thời thành công cho jungwon và sunghoon, cả hai cùng cha park trầm ngâm đi ra khỏi phòng và ngồi sụp xuống bên cạnh bà park
"khốn khiếp!"
hét lên một tiếng, jongseong đấm thật mạnh vào tường, anh đang dần dần mất đi bình tĩnh, mất đi khả năng kiềm chế mà anh luôn tự hào. heeseung cùng cha park khi thấy anh hành động một cách bộp chộp như vậy, cả hai không khỏi lo lắng và trấn tĩnh anh, còn bà park, bà thấy rõ trong mắt con trai bà là hàng ngàn tia tức giận đang không ngừng tỏa ra
hai mẹ con cùng nhau chạm mắt, đối diện với ánh mắt sát khí ngùn ngụt của con trai mình, bà như ngừng thở, giấu nhẹm ánh mắt của đi, bà không dám nhìn thẳng vào mắt anh. hành động sợ hãi, rụt rè của bà đã thu nhỏ vào tầm mắt của anh. lửa giận ngày một bùng lên mạnh hơn, đi thẳng về phía bà park không chút chần chừ, jongseong nắm chặt lấy bả vai của bà và không ngừng rên rỉ
"mẹ, mẹ à...tại sao mẹ lại làm như vậy? tại sao mẹ lại làm như vậy?"
"jungwon đối với mẹ là người xa lạ khác máu tanh lòng đã đành, đây còn là sunghoon, con trai ruột của mẹ mà? tại sao mẹ lại như vậy?"
"chẳng nhẽ, mẹ vẫn còn giận tôi sao? mẹ vẫn còn thất vọng vì tôi sao? mẹ vẫn chưa chấp nhận được tôi vì tôi là con trai của tên đàn ông kia sao?"
đối diện với hàng ngàn câu hỏi của anh, mẹ park càng không kìm được mình, bà khóc ngất lên và đẩy anh ra. không để cho bà một cơ hội, đôi bàn tay của anh càng siết chặt lấy vai bà, anh không ngừng chất vấn bà, ông park thấy con trai mình đang dần mất kiểm soát, ông cùng heeseung chạy thật nhanh đến chỗ hai mẹ con họ và đẩy anh ra
lee heeseung giữ thật chặt lấy jongseong, heeseung biết, jongseong sắp đánh mất chính bản thân mình rồi
"jongseong, bình tĩnh lại, tao xin mày, bình tĩnh lại"
ông park một bên thì ôm chặt vợ mình vào lòng mà an ủi bà đang không ngừng gào khóc
"tôi xin thề, tôi không hại bất kỳ ai cả"
nhẹ nhàng vỗ về người vợ yêu dấu của mình, đến ông park cũng đang rất thất thần và hoảng hốt, bản thân ông biết vợ ông rất yêu thương sunghoon như thế nào, thậm chí là jungwon, em tuy là người xa lạ nhưng bà cũng rất yêu thương em, coi em như một phần của gia đình, nếu như thực sự trong thâm tâm bà vẫn còn đề phòng em thì ít nhiều, xin hãy vì jongseong mà cố gắng chấp nhận sự tồn tại của em bên cạnh anh
jongseong cũng chẳng trông đợi vào gia đình của mẹ anh có chấp nhận em hay không, đối với anh, chỉ cần anh yêu em là đủ. từng giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên gương mặt mệt mỏi của anh, anh cố gắng rất nhiều, cố gắng cho đến kiệt sức vì em, cố gắng cho đến rã rời tay chân vì anh sợ một ngày nào đó, bình mình của anh sẽ biến mất. mặc cho "yang jungwon" có nói gì, mặc cho "yang jungwon" luôn nhìn anh với ánh mắt một kẻ chỉ biết lợi dụng em để chuộc lợi, jongseong vẫn cố gắng từng ngày để đổi lấy một đời bình yên cho em , cho anh
BẠN ĐANG ĐỌC
bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]
Fanfiction"xin em, đừng rời bỏ anh'' "jungwon chết rồi" *Không nhận chuyển ver dưới mọi hình thức