giật mình thức giấc, jongseong thấy chính mình đang yên vị trên chiếc giường quen thuộc, cứ như anh vừa tỉnh giấc khỏi một cơn ác mộng thật dài
đầu anh đau như búa bổ, không gian xung quanh như xoay vòng trước mắt, anh không thể ngồi dậy được dù chỉ là một chút
tay chân anh không cử động được cứ như có thứ gì đó giữ lấy cơ thể anh khiến anh không thể điều khiển được tay chân mình
nén giữ cảm giác buồn nôn đang không ngừng trào lên trong vòm họng, jongseong đảo mắt thật nhanh, jungwon của anh đâu rồi? heeseung cùng sunghoon đâu rồi? tại sao anh lại ở trong phòng của mình? lần cuối anh nhớ rõ chính anh đang ở bên cạnh em - trong phòng bệnh tại gia của gia đình anh
cố gắng điều chỉnh cơ thể nặng trĩu của mình, jongseong lê lết tấm thân tàn tạ kiệt sức ra ngoài nhằm tìm kiếm tất cả mọi người. không qian vây trùm xung quanh anh sao im ắng bất thường đến vậy? một cỗ lo lắng vụt lên trong anh, tim anh đánh lên từng nhịp. những dự cảm không lành không ngừng kéo đến, cố gắng di chuyển thật nhanh ra khỏi phòng, thứ chào đón jongseong không phải em, không phải cha dượng, không phải mẹ, không phải sunghoon, không phải heeseung mà là thực tại đáng sợ nhất mà anh không nghĩ bản thân mình sẽ phải đối mặt
lee heeseung bất tỉnh, park sunghoon bất tỉnh, cha park bất tỉnh, mẹ park bất tỉnh
cả 4 người họ đều nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo, jongseong như ngừng thở
chuông đồng hồ điểm 24 giờ đêm, anh đã ngủ lâu đến vậy ư? không gian xung quanh anh tối tắm, u ám đến đáng sợ, tiếng chuông đồng hồ quả lắc không ngừng ngân lên từng đợt làm anh rùng mình một cách mất kiểm soát, gia đình anh cùng người bạn thân anh nằm ở đó, còn em thì sao? anh không hề thấy em trong tầm mắt
jongseong đang chật vật giữ hơi thở của mình một cách ổn định, anh lao thật nhanh về phía họ, cố gắng lay mọi người tỉnh dậy bằng tất cả mọi giá. sau bao nhiêu cố gắng, heeseung cùng cha mẹ anh đã tỉnh giấc, còn sunghoon, cơ thể nhóc không ngừng phả ra từng đợt nóng rực, cả người park sunghoon bấy giờ không khác gì một hòn lửa di động
sunghoon tình trạng ngày một xấu đi khiến mọi người xung quanh như kiến vỡ tổ, họ nháo nhào nén từng cơn buồn nôn, đau đầu trong cơ thể và đưa nhóc lên xe và đến thẳng bệnh viện bỏ mặc lại căn nhà trống không lạnh lẽo không một bóng người kia, jongseong cũng mau chóng di chuyển lên xe cùng mọi người nhưng heeseung đã cản anh lại
"hãy ở lại tìm jungwon, tao có một linh cảm rất xấu"
"tao sẽ lo lắng mọi việc ở bệnh viện, mày hãy tìm jungwon"
nói rồi heeseung phóng xe đi ngay tức khắc. tiếng động cơ xe réo lên inh ỏi giữa màn đêm đặc quánh bỏ lại jongseong một mình ở đó
quay trở lại căn nhà, jongseong đi khắp nơi từng ngóc ngách để kiếm tìm bóng hình anh, đi được một đoạn anh khựng lại, cơ thể anh như muốn tan ra, anh rất khó khăn để điều chỉnh cơ thể của chính mình tỉnh táo. từng cơn buồn nôn cùng những trận đau đầu dày đặc kéo đến, jongseong gần như gục xuống
trong lúc mơ hồ, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang di chuyển về phía anh, người đó ngồi xuống bên cạnh anh và đưa ra một chiếc lọ thủy tinh
BẠN ĐANG ĐỌC
bình minh dưới đáy vực [jaywon] [enhypen]
Fanfiction"xin em, đừng rời bỏ anh'' "jungwon chết rồi" *Không nhận chuyển ver dưới mọi hình thức