ミ★ Chương 90 ★彡

55 2 0
                                    

Chương 90: Gỗ mục làm đàn

“Không lừa ta đấy chứ?”

“Không lừa ngươi.”

Beta: Chuối

(๑✧∀✧๑)(๑✧∀✧๑)(๑✧∀✧๑)

Thoáng chốc đã qua sáu bảy ngày, quãng thời gian chạy trốn khỏi phàm trần dường như không có hồi kết.

Nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi.

Thật ra Thẩm Độc biết chứ, nên mỗi giây mỗi phút trôi qua y đều vô cùng trân trọng, luôn cố gắng hết sức ghi nhớ kỹ càng tỉ mỉ khắc sâu vào đầu, tốt nhất là qua cầu Nại Hà, uống hết chén canh Mạnh Bà, đến tận kiếp sau vẫn không quên.

Hôm nay hai người xuôi theo dòng sông đi xuống, tới một thị trấn dưới hạ du, giữa đường gặp một ông già quẳng một khúc gỗ đi, Thẩm Độc nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một khúc gỗ sứt sẹo, không để ý lắm. Nhưng Thiện Tai đi cạnh y thấy vậy bỗng dừng bước, thế mà nhặt mẩu gỗ mục lên.

Thẩm Độc nhướng mi: “Ngươi nhặt nó làm gì thế?”

Ngón tay thon dài của Thiện Tai phủi sạch bùn đất dính trên khúc gỗ mục, cười với y đáp: “Đây là một khúc gỗ tốt, có thể làm đàn.”

Làm đàn?

Bằng một khúc gỗ mục?

Thẩm Độc chắp tay sau mông đứng trên đường nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vớ vẩn vãi nho, nhưng vì bản lĩnh chẳng hề tầm thường của hòa thượng nên y không dám quả quyết phản bác ngay, thế là tỏ vẻ “Chống mắt lên nhìn”, nói: “Xin hãy mở mang tầm mắt cho ta với.”

Thiện Tai không biện giải gì nhiều.

Người dân ở thị trấn nơi đây giản dị chất phác, không có nhân sĩ giang hồ, thấy hòa thường và một quý công tử đi qua cũng không để ý, nhiều lắm là cảm thấy bề ngoài của hai người này thật đẹp, không hề tầm thường, nhìn vừa mắt mà thôi.

Cho nên hai người có thể yên ổn hòa vào dòng người.

Trấn này tên là trấn Phương Phỉ, nằm cạnh một địa điểm có chút danh tiếng.

Ngoài trấn có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa cổ, từ xưa gọi là “Chùa Tiểu Minh”, về sau bị bỏ hoang, mãi đến mấy năm gần đây mới có hòa thượng ngao du bốn phương đặt chân tới đây, dần dần có chút hương khói, tiếp đãi vài khách hành hương và du khách đi chơi tiết thanh minh.

Còn chưa tới trước núi Thẩm Độc đã nhìn thấy hoa đào nở rộ trên núi.

“Thơ viết, “Tháng tư hoa đã hết mùa, Hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay” (1). Cho nên trấn này mới gọi là “Trấn Phương Phỉ”(2), nghe hơi ẻo lá tí nhưng nghĩ kĩ thì thấy hợp lý phết.”

(1) 2 câu đầu trong bài “Đại Lâm tự đào hoa”, bản dịch của Tản Đà.

(2) Phương Phỉ: Mùi thơm hoa cỏ.

Y nói một câu, không biết sao bỗng dưng nghĩ tới thiền viện Thiên Cơ.

“Mà nói chứ, hai lần ta đến thiền viên Thiên Cơ của các người toàn tới vội vàng đi vội vã, còn chẳng đúng mùa nữa, không thấy trên núi dưới núi có cái hoa cái cỏ nào sất. Chả nhẽ chỉ có mỗi bồ đề với trúc thôi à?”

Bần Tăng - Thời KínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ