Warning: OE (Poseidon x Sasaki Kojiro), khá buồn, thay đổi cốt truyện và không liên quan đến lịch sử một tí tẹo nào hết.
P/s: In nghiêng là lời thoại, thề chứ cái đôi này chả cần chú thích cũng biết ai đang nói ;)))
Summary: Những bông hoa, đợi chờ và hy vọng, một lần bỏ đi một kiếp duyên người. Đến khi quay lại, hắn đã không còn nhìn thấy duyên đó nữa, đành rằng phải dành tiếp ra vài trăm năm chờ duyên vậy.
====================Sasaki Kojiro là một kiếm sĩ tài năng, y chính là luôn cố gắng vượt qua bất kì thứ gì, không ngừng học hỏi không ngừng tiến tới bỏ lại nơi quá khứ thất bại để ngày một hoàn thiện bản thân. Vậy mà cũng có lúc khi nhìn lại phái sau có một lời hứa mà y mãi mãi không thể quên được, và cũng có một cuộc đời mà khi kể lại người người sẽ chỉ biết lấy làm lạ. Bởi cả khi đã chết tại sao, hình bóng của y vẫn cứ mãi chờ đợi nơi nào đó mãi mãi u sầu và đơn côi.
Nếu để có thể kể lại chi tiết thì thật là khó, nhưng người ta kể rằng năm Sasaki tròn 17 tuổi y đã nhìn thấy vị thần Biển. Ban đầu chẳng dám lại gần đâu, vừa thấy thôi đã sợ chết khiếp rồi cơ mà cái máu liều nhiều hơn máu não nên vẫn là cứ mỗi ngày lém la lén lút nhìn vị thần đó, rồi chạy đi. Từ từ lại gần hơn, đến năm Sasaki 20 tuổi y đã bắt chuyện với vị thần đó mỗi ngày đều đem những vụn hoa tới cho hắn xem, mới đầu chẳng được mấy câu đã bị đuổi đi khiến y rất dỗi càng cứng đầu và càng nói nhiều hơn.
-"Nè nè, thần à! Sao ngài mỗi ngày đều đến đây vậy?"
-"Đừng bơ tôi chứ~ nhìn tôi cái đi!!"
-"Ahh!! Tôi đi tôi đi đừng có cầm vũ khí như vậy chứ"
Nói thì nói, Sasaki tuyệt nhiên chẳng nhận được bất kì lời hồi đáp nào từ vị thần kia cả, luôn luôn là một sự im lặng đến đáng sợ.
Năm Sasaki 25 tuổi, lần đầu tiền y nghe vị thần đó nói được tròn một câu hoàn chỉnh, dù chẳng dễ nghe gì mấy. Năm đó y đem tới một nhánh hoa sim cho vị thần xem, có vẻ rất được nhưng vẫn khó nghe quá!
-"Ngươi thật là phiền phức!"
-"Oahhh ra là ngài có thể nói chuyện rõ ràng này! Lại còn là tiếng Nhật nữa"
-"Biến đi"
-"Nào!! Kết bạn với tôi đi! Ngồi đây một mình ngài không buồn à!?"
Cứ thế mỗi ngày, mỗi ngày vị thần đó được Sasaki kể cho nhiều thứ hơn về nơi y sống, gia đình của y thậm chí cả những lần y thua trận đấu kiếm nữa. Mỗi lần kể là mỗi lần y nhìn vào gương mặt của vị thần đó vẫn chẳng biến sắc tí nào cả!!
Mỗi ngày cứ như thế trôi qua thì thật là tốt, đến năm Sasaki 30 tuổi vị thần đó lần đầu tiên liếc mắt nhìn y. Độ tuổi của sự chững chạc và nở rộ của y, mái tóc đen dài có hương của gió biển cơ thể lộ ra dưới lớp áo kimono vững chải và thậm chí nơi đó cũng còn vương lại những vết thương chưa lành nữa. Năm đó y đem tới cho Poseidon một đóa hoa Lưu ly, y cũng chưa hiểu về nó lắm nhưng nó đẹp nên muốn đi khoe xem.
Poseidon nhanh chóng thu tầm mắt lại, hướng về phía một cây anh đào gần đó, hắn định mở môi nói gì đó những lại thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Record of Ragnarok] Kẻ này kiếp sau là hắn!!
FanfictionMột tình yêu to bự dành cho truyện, cũng như những chiếc thuyền nhỏ nhoi làm tim tôi ứ ự ù!!! WARNING: -Đối với những người tôn trọng lịch sử nghiêm cấm xem cái này. -Ship là theo niềm vui sở thích NOTP thì không nên xem -OOC nặng hoặc rất nặng nếu...