Tất cả vì nhóc

1.1K 129 9
                                    


Lúc này mới chịu nhớ đến người bạn thân thương của mình. Đúng là bạn bè thân thiết mà.

"Lúc nãy .... Lúc nãy anh ấy chạy ngược vào trong rừng rồi. Em gọi không kịp." Jimin mân mê vạt áo của mình hối lỗi nhưng vốn dĩ đó không phải lỗi của cậu.

"Để tôi vào đó tìm cậu ấy". Namjoon xung phong đi nhưng chưa kịp đi thì có một người nhanh hơn rồi. Ngay sau khi nghe jimin nói xong là anh đã chạy như bay vào trong cánh rừng rồi. Chẳng biết rốt cuộc có gì đáng để anh phải gắp rút chạy đi tìm cậu như vậy nữa, nhưng anh chắc chắn rằng mình làm như vậy hoàn toàn đúng. Nơi ngực trái của anh đập liên hồi chẳng chịu dừng lại, vừa chạy vừa gọi tên hoseok, mong cậu đáp lại mình.

Namjoon nhìn chàng trai đó chạy vụt đi như vậy. Hắn nghĩ thầm trong bụng một điều chắc nịch" Hoseok, vận đào hoa của cậu đến rồi". Nhìn cách anh chạy đi mà lo lắng cho cậu thì hắn chắc chắn mình không bao giờ sai đâu.

Trời nhớm nhen tối rồi, bây giờ mọi người chỉ đành quay về tìm người lớn giúp thôi. Đúng là bọn họ chừa thật rồi, chẳng dám đi vào rừng một mình nữa đâu. Con lợn lúc đó hung hăng kinh khủng, mặt thì xấu xí vừa chạy vừa phát ra tiếng ụt ụt đặc trưng, nghĩ đến mà không hẹn cả đám rùng mình, rợn gai óc.

Phải nhanh chóng tìm người giúp nếu không trời tối lúc đó có thể sẽ khó khăn cho việc tìm kiếm.

Yoongi chạy được một đoạn thì nghe tiếng thút thít đâu đó. Anh dừng lại quan sát khẽ gọi "Hoseok ơi?"... Im lặng chẳng gì đáp lại anh ngoài khoảng không.. "Hoseok.."  Anh lại gọi cậu thêm vài lần nữa. Lần này có vẻ như có người đáp lại anh rồi.

" Yoongi... Yoongi, tôi ở đây. Mau đến cứu tôi đi huhu."

"Cậu ở đâu?" Anh nhìn xung quanh tìm kiếm.

"Trên cây đây nè.."

"Hả??"

"Trên đây nè thằng cha đáng ghét!!" Cậu hét lên mắng anh. Sao cứ nhìn ngơ ngác xung quanh mà không chịu nhìn lên đầu cơ chứ. Hứ!!!

"Sao nhóc lại lên đó được vậy. Mau xuống đây. Mọi người lo cho nhóc đấy." Yoongi vừa mắc cười vừa trách móc. Không hẳn là trách cậu nữa nhưng nhìn gương mặt lấm lem đất đó anh nhịn cười không nổi. Đúng là biết cách chọc cười anh mà.

Cậu ở trên nhìn xuống thấy anh nhịn cười. Thẹn quá hoá giận cậu đã tức đến đỏ mặt:" Nếu tôi xuống được đã xuống từ lâu rồi. Còn ở đây đợi anh chắc?"

"Vậy tại sao lại lên đó được, mà bây giờ lại không xuống được, nhóc đang trêu tôi đấy à?"Anh nhướng mày đáp trả cậu. Anh biết cậu đang rất ngượng nên mới thừa cơ chọc cậu một phen.

"Tên đáng ghét nhà anh...anh.."Cậu chưa bao giờ gặp anh mà không tức đến xì khói cả.Bây giờ cũng chẳng ngoại lệ.

"Sao??"

Nói thật nếu là ai đi nữa không phải Hoseok thì ngay bây giờ đều cũng muốn đấm anh vài cái vào gương mặt đanh đá.

Anh đã rất lo cho cậu dù không biết lí do gì. Nhưng ngay khoảng khắc này khi anh nhìn thấy chàng trai đó đang cùng anh cãi nhau, thì anh đã yên lòng hơn rồi. Tim chẳng còn thắt lại từng đợt giống như lúc vừa chạy vừa gọi tên cậu nữa. Nó yên yên ổn ổn đập theo nhịp. Anh chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đó, xem cậu như nào. Bỗng nhiên từ đằng sau cậu có một cái gì đó nhô lên, từ từ rồi từ từ cái đầu xanh lè dần nhú lên ngay vai cậu.

||Sope||_Tên Đáng Ghét Yêu Nhóc Con Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ