Cần thì alo tôi

1K 125 11
                                    

Hoseok đang ăn cơm tối ở nhà, nhưng tâm trí của cậu lại ở đâu đó. Sau khi nghe anh tỏ tình, cậu không ngừng nghĩ ngợi. Nói không động lòng là nói dối nhưng nói cậu yêu anh thì lại cấn cấn không đúng cho lắm. Hoseok cắm cắm đôi đũa vào bát cơm.

"Sao thế cháu, cơm không hợp khẩu vị à?" Bà ngoại Jung liền lên tiếng hỏi, ngồi vào bàn ăn được gần 15' rồi mà cậu chưa ăn gì cả.

"Hoseok nghe bà nói gì không?" Ông ngoại gọi cậu thêm lần nữa.

"Hả..dạ, dạ cháu xin lỗi. Ông bà nói gì ạ?"

"Cháu sao đó, có chuyện gì?"

"Ai ăn hiếp hyung à? Nói em nghe, em xử cho."ami xoắn tay áo lên, như sẵn sàng ra trận vậy đó.

"Mọi người làm gì vậy hả?" Cậu cảm thấy hơi buồn cười, gia đình này luôn thế. Luôn luôn quan tâm cậu từng chút một.

"Có chuyện gì sao, trông mặt cậu thẩn thờ lắm."namjoon ngồi cạnh, gắp cho cậu một miếng thịt.

"Không sao cả, làm mọi người lo lắng rồi. Ngại quá."hoseok cười cười.

"Không sao thì tốt, có chuyện gì phải kể cho ông bà nghe đó nha chưa."

"Dạ."

Sau bữa cơm thì hoseok quyết định ra ngoài đi dạo.

"Cháu ra ngoài đi dạo chút nha bà." Cậu đứng thay dép ngay cửa xin phép bà. Cậu muốn đi hóng gió cùng tiêu cơm.

"Em đi với."jimin nhanh nhảo lên tiếng đòi đi chung.

"Anh muốn đi một mình, ở nhà cùng ông bà đi."hoseok lên tiếng từ chối.

"Thế nhớ đem theo điện thoại."namjoon cầm điện thoại ra đưa cậu.

"Cũng có gì đâu. Đi dạo có chút à."

Hắn không nói gì, vẫn dúi chiếc điện thoại vào túi áo cậu:" phòng hơn chữa."

" Tớ lúc chiều có đem một ít quýt về, cậu kêu jimin hay ami đem ra cho mọi người ăn nha. À đó là quà biếu tặng ông bà của yoongi á."

"Tớ biết rồi."

Sau khi dặn xong thì ra ngoài. Thật là, cậu chỉ đi dạo thôi mà mọi người cứ làm quá. Đi được một đoạn khá xa, đèn đường chỉ nhấp nháy không rõ. Con đường quê vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh, tiếng ve sầu kêu vào mùa này thật êm tai. Ban đêm mùa hè cũng như ban ngày chẳng khác bao nhiêu, vẫn còn nóng ôi bức tuy nhiên vào ban đêm lại dịu hơn đôi chút. Hoseok vừa đi vừa ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Cảm giác này lâu lắm rồi, khoảng thời gian trước luôn cắm đầu vào sách vở, đến thời gian ngủ cũng chẳng có nói chi ngắm sao trời.

Bầu trời đúng rất đẹp nhưng vẫn thiếu gì đó, có chút cô độc.

Cậu rảo bước thêm chút, bỗng cảm thấy ớn người. Hình như có ai theo dõi, khi xoay lại nhìn hoseok lại chẳng thấy ai. Dặn lòng là chẳng sao đâu. Bỗng điện thoại ting lên một tiếng, khiến cậu giật thót cả người.

Namjoon:"cậu đi đường cẩn thận chút, không mấy thì về sớm. Tớ và cả nhà lúc nãy xem tivi thì báo có kẻ biến thái đang làm loạn."

Mặt cậu thoát trắng bệch, chẳng lẽ cảm giác cậu đúng rồi sao. Bước chân vội hơn và cậu thấy ai đó đang đi theo mình. Bóng đen đó đến càng gần hơn rồi. Hoseok không sợ trời không sợ đất mà sợ tất cả.

||Sope||_Tên Đáng Ghét Yêu Nhóc Con Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ