Fic by Con bò sữa thất tình
Trí Tú thấy người mình như lơ lửng trên không trung, trước mắt là màn đêm đen kịch. Chẳng biết rõ mình đã chết hay chưa, hoặc đã trở về hiện đại không chừng...nhưng cô không thể nhìn rõ mọi thứ.
Thử nhấc tay mình quơ quào giữa không khí, chân cũng không đặt được xuống đất bước đi làm Trí Tú hơi sợ.
Cô cố gắng hít thở thật sâu, nhắm mắt thật chặt rồi từ từ hé mở ra.
Lần này có ánh sáng thật rồi, khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này làm cô có chút nhớ nhung...
Đây chính là giảng đường mà cô đã từng ngồi suốt thời Đại học.
Trí Tú nhìn dáo dác xung quanh nhưng lại không có ai cả. Các bạn học, giảng viên đều không có một ai trong phòng
Cô thấy hơi lạ, rồi nhìn xuống bàn học nơi đang có rất nhiều sổ sách bày bừa lung tung. Theo thói quen, Trí Tú sắp lại gọn ghẽ thành chồng. Lúc chuẩn bị lấy ba lô cho chúng vào thì chợt dừng lại ở quyển sách đầu tiên
"Cuộc đời của Trung tướng Kim Xuân Huấn"
Nó làm cô nhớ đến Trân Ni, không biết vào đêm đó, sau khi cô đã ăn một phát đạn của gã đàn ông kia...nàng có được mang về an toàn không?
Trí Tú không rõ đây là một giấc mơ, hay là cô đã chính thức trở lại rồi...nhưng vẫn mong Kim Trân Ni ở thế giới nọ một đời bình an. Hai người trước lạ sau quen, nàng không làm gì quá đáng với cô cả, hơn nữa cô còn mang ơn nàng, đời này kiếp này Kim Trí Tú xin ghi lòng tạc dạ.
Trí Tú rời khỏi phòng, con đường đi đến cổng vẫn vô cùng quen thuộc...ngoại trừ cơ thể cô có phần hơi lâng lâng một tí.
Cô vẫn đến trạm xe buýt, đợi chuyến đi đến chỗ làm thêm. Hôm nay không đông đúc lắm, nhưng Trí Tú thích điều này, đỡ phải chen lấn cho mệt người.
...
Xe buýt dừng lại trước mặt cô, Trí Tú bước lên xe nhìn dáo dác...không có một ai trên chuyến xe này cả.
Kể cả...tài xế lái xe
Cửa đóng lại mặc dù không ai điều khiển, chiếc xe vẫn di chuyển đều đặn.
Trí Tú mở to mắt sợ hãi. Cô ngã người vào chiếc ghế gần đó, không ngừng thở dốc nhìn xung quanh
Cô bấm nút dừng ở trạm kế tiếp, chỉ mong khi rời xe thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Đúng đến trạm kế, cửa lại tự động mở và Trí Tú đã nhanh chóng rời khỏi chiếc xe.
...
Cô nuốt nước bọt nhìn khắp trạm một lần nữa, vẫn là không có ai...y hệt như thế giới này không có người vậy
Trí Tú là ai ở nơi này?
Cô chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó, không hề có một ai, cả quán ăn, siêu thị hay thậm chí ở trụ sở cảnh sát vẫn vắng bóng
Đột nhiên tim Trí Tú khẽ đau đến mức không chịu được, cô khụy gối ôm lấy ngực, điều chỉnh hơi thở để giảm cơn đau ở đó
Có phải mình bị bệnh tim không?
Từ bé đến giờ cô chưa từng mắc bệnh về tim, nhưng gần đây lại có chịu chứng quặn thắt ở ngực. Đợi cơn đau qua đi, Trí Tú đứng dậy hít một hơi, mắt mơ màng nhìn về phía trước
- Tr..Trân Ni?
Trân Ni đang đứng trước mặt cô, nhưng sao nàng lại ở đây được?
Nàng mỉm cười, đưa tay lên ngoắc cô về phía mình. Trí Tú nuốt một ngụm nước bọt, có hơi đề phòng người con gái trước mặt. Liệu nàng ta có phải là Trân Ni hay không? Hay chỉ là giả mạo?
Cô im lặng đi theo sau lưng nàng, không rõ cả hai đã đi bao lâu. Nhưng đến lúc Trân Ni dừng lại, Trí Tú chợt giật mình
Chẳng vì lí do gì cả, Trân Ni ngã xuống và nằm ở giữa đường. Xung quanh nàng chảy ra một thứ chất lỏng....màu đỏ tươi của máu.
Cô hốt hoảng chạy lại lay bờ vai nàng, nhưng đôi mắt Trân Ni vẫn nhắm nghiền không nhúc nhích. Trí Tú nhìn dáo dác khắp nơi, không một ai ở gần họ cả. Vậy tại sao Trân Ni lại bị thương, rồi toàn thân..........đầy máu?
Chẳng phải lúc nãy nàng còn đi được sao?
Gương mặt Trân Ni mờ dần, rồi từ từ truyền xuống tay, ngực, rồi lan ra hết người. Trí Tú lấy hai tay mình giữ chặt nhưng nàng như tan biến, rồi từ từ trong tay cô chỉ còn lại không khí lạnh lẽo. Thứ duy nhất còn sót lại để minh chứng nàng từng ở đây....chính là vũng máu tươi.
Trí Tú bật ngửa ngồi bệt xuống đường, tay chân run rẩy vì không tin những gì mới diễn ra
Rốt cuộc là cô đang ở nơi quỷ quái nào vậy?
Còn Trân Ni...có phải nàng đã chết rồi hay không?
Sau lưng cô là tiếng lên nòng súng, Trí Tú cảm nhận được nguy hiểm. Cô ngừng thở, dơ hai tay lên đầu, từ từ xoay người lại đối diện với tiếng động sau lưng
...
- Trung...trung tướng!!
Ông vẫn mặc bộ quần áo xanh lá mạ, đầu đội mũ kepi, nhưng lại chỉa miệng súng về phía Trí Tú.
Có lẽ vì không bảo vệ được Trân Ni, nên Trung tướng đang rất giận cô...Trí Tú chỉ biết cúi gập người xin lỗi ông. Nhưng ông không có ý định sẽ bỏ súng xuống
Mọi thứ cứ im lặng như vậy...cho đến khi tiếng súng vang lên đánh bật mọi thứ. Cơ thể Trí Tú đập mạnh xuống đường, nơi khóe mắt trào ra vô số nước...nhưng không phải là nước mắt, mà là máu!
Lúc này đã có xe cộ qua lại, mọi người cũng tấp nập trên vỉa hè, nhưng không ai nhìn thấy Trí Tú đang nằm giữa đường toàn thân bê bết máu. Cô thoi thóp, khẽ ho ra một ngụm huyết khi thấy đèn ô tô đang rọi vào mặt mình...
Trí Tú nhắm mắt khi đã thấy bánh xe sắp đến gần mình.
Cuối cùng vẫn là chết đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
JENSOO - HAI KIẾP MỘT LÒNG
FanfictionTừ một cảnh sát thời hiện đại, tự dưng xuyên không về làm cu li là sao???