Fic by Conbosuathattinh
Trân Ni tỉnh dậy, nàng khó chịu nhìn xung quanh phòng. Có lẽ hôm qua nàng đã ngồi ở đây và thiếp đi nên hiện tại nàng đang ở dưới sàn.
Chào đón nàng ngày mới là cơn đau nhức ở cổ cùng chút lạnh lẽo ở bên trong người, Trân Ni đưa tay xoa lấy cánh tay để sưởi ấm. Nhìn giường ngủ mền gối còn ngăn nắp, nàng chợt nhận ra, hôm qua cô không về phòng cùng nàng...
Chiều hôm qua, nàng hơi mất bình tĩnh chắc đã khiến Trí Tú sợ nhiều rồi. Nhìn cô không cử động mà chỉ chết trân nhìn nàng, và đêm qua cô còn không tìm đến nàng nữa
Trân Ni không thể chấp nhận được chuyện người mình yêu thương nhất phải rời xa mình, mà nó lại còn xảy ra với một người sắp không còn gì để mất như nàng nữa chứ...
Hít một hơi thật sâu, Trân Ni cầm tay nắm cửa và xoay nó... Giây phút này nàng thật nhớ người con gái kia, lúc này liệu cô đang ở bên ngoài cánh cửa và chờ nàng, hay đang ngồi ở sofa uống trà, hay cô đang lục đục dưới bếp...?
Mọi thứ chỉ là hy vọng sự có mặt của Trí Tú từ nàng mà thôi, bên ngoài cánh cửa vẫn không có ai cả...trên sofa cũng không ai ngồi ở đó
Trân Ni nhìn phòng khách vắng tanh, lòng lại nôn nao xoay chuyển thúc giục nàng xuống bếp
Có lẽ Trân Ni nghĩ nỗi nhớ của Trí Tú sẽ giống mình, ngay lúc này thật muốn chạm mặt. Nhưng mà nàng đã lầm rồi...
Đó chỉ là cảm xúc của riêng nàng thôi, còn người kia vốn không hề như mình. Trong phòng bếp nàng chỉ thấy mỗi Thái Anh loay hoay ở đó, và đúng rồi...chỉ có mình nàng đi tìm cô, vọng tưởng rằng cô cũng như mình và đang chờ mình
Không hiểu sao lúc này Trân Ni cảm thấy hụt hẫng đến lạ, cảm xúc tuột dốc không phanh
Thái Anh xoay lại thì thấy nàng đứng đó từ bao giờ, gương mặt thất thần khiến chị lo lắng
- Em sao vậy Trân Ni?
Thái Anh đẩy xe đến gần nàng, Trân Ni chỉ buột miệng hỏi chị
- Chị có thấy Trí Tú ở đâu không?
Nhìn đôi mắt nàng ngấn lệ, Thái Anh không muốn trả lời vội...chị sợ vô ý làm giọt nước mắt từ mi Trân Ni rớt xuống, sợ nàng sẽ bật khóc vì câu trả lời không như ý muốn
- Trí Tú từ sớm đã ra ngoài
Giọng nói này hoàn toàn không phải của Thái Anh, mà là của Lệ Sa
Nó từ đằng sau hai người đi tới, vẫn vẻ ngoài lịch thiệp và nghiêm nghị như vậy
Thái Anh chỉ kịp chau mày, trách trong lòng sao em người yêu của mình thật vô ý vô tứ
Trân Ni quay lại nhìn Lệ Sa, sau khi nhận được câu trả lời rồi thì những giọt nước mắt cũng từ từ rơi xuống
- Cô Tú ra ngoài tí chuyện rồi về, em đừng khóc
Thái Anh vuốt tay an ủi nàng, nhẹ nhàng dắt nàng ra ghế ngồi giúp nàng kìm hãm cảm xúc
Hôm qua Trân Ni đã không ăn gì rồi, sáng nay Thái Anh dậy sớm để nấu ăn cho nàng. Chị rất thương Trân Ni, mặc dù nàng sinh ra là một tiểu thư đài các, có kẻ hầu người hạ không để nàng bẩn tay chuyện gì, nhưng nó vẫn không thể bao bọc được những nghịch cảnh mà nàng đang phải trải qua...
BẠN ĐANG ĐỌC
JENSOO - HAI KIẾP MỘT LÒNG
FanfictionTừ một cảnh sát thời hiện đại, tự dưng xuyên không về làm cu li là sao???