Fic by Conbosuathattinh
Hơn 10 năm sau...
Lệ Sa sau khi đã du học trở về, nó nhìn nơi mình được sinh ra không nhiều lắm hoài niệm. Nhưng cảm giác nhớ cố nhân thì không thể tả.
Nó cứ nghĩ, nó sẽ quên được chị. Rằng xa mặt sẽ cách lòng
Ở đất khách quê người, nó va chạm đủ với các loại người, các thành phần của xã hội, học được nhiều bài học để mà lớn lên...nhưng thứ mà nó không thể học được chính là cách để quên đi một người, cũng như cách để yêu thương một người khác ngoài Thái Anh
Mỗi lúc rảnh rỗi, nó hay nhớ về chị.
Nó muốn quay lại để gặp chị, nó muốn nhìn lại dáng vẻ của người kia dù ở rất xa, nhưng cũng phần nào chữa được tâm hồn nứt nẻ của nó..
Nhưng khi nhớ lại ngày đó, trong cơn mưa dữ dội ấy Thái Anh không đến, Lệ Sa cũng thôi cái suy nghĩ muốn gặp người kia, nhưng tâm trí vẫn không thôi nhớ về chị
Ông Lạp trông thấy nó trở về sau ngần ấy năm thì niềm nở, càng chắc chắn rằng quyết định khi xưa của mình là không hề sai. Dù có đánh đổi như nào hay khiến ông trở nên độc ác hơn, vì tương lai của Lệ Sa ông cũng sẽ làm
Tuy là con gái nhưng Lệ Sa nhất quyết muốn tham gia vào lực lượng giải phóng miền Nam Việt Nam, dưới sự ngăn cản của cha mình cũng không làm nó lung lay.
Ông Lạp cũng đã già, nhưng nhìn thấy nó không còn 'như trước' nên không quá bài xích...
Lệ Sa tuy còn trẻ nhưng rất nhiều lần lập được công trạng, độ tín nhiệm cũng từ từ tăng cao. Đặc biệt nó còn nhận ra được có nội gián cho quân đội Mĩ, cấp bậc rất cao và có nguy cơ sẽ phá hỏng chiến dịch cuối cùng...nhưng vẫn chưa chắc chắn và không chỉ rõ đích danh
Một ngày nọ, trên đường trở về nhà nó có đi ngang qua con đường rất quen thuộc với mình mười năm trước đó
Nhìn tiệm trà ngày xưa đã bị thay thế bởi một nhà hàng khác, trong lòng Lệ Sa có đôi chút chua xót. Mọi thứ gần như thay đổi hoàn toàn, cớ sao người con gái năm ấy vẫn không thể nhạt nhòa trong tâm trí Lệ Sa
Người con gái đứng ở gian hàng gần đó nheo mày nhìn về phía nó, có chút quen thuộc liền lập tức bỏ túi đồ mình đang cầm trên tay, nhanh trí chạy thật nhanh về phía nó rồi vung tay tát thật mạnh vào má Lệ Sa
- Mày là con khốn nạn
Gương mặt Lệ Sa bị lệch sang một bên, không hiểu rốt cuộc nó đã gây thù với ai khiến người ta đáp tặng nó một cái tát trời giáng kèm chửi rủa như vậy
Nhìn gương mặt tức giận của chị ta có chút quen mắt, nó nheo mày rồi nghi hoặc hỏi
- Chị...chị có phải là..?
Kiểu tóc và cách trang điểm có phần khác, nhưng nó vẫn nhận ra được đây là một trong số người đã từng làm ở tiệm trà ngày xưa cùng Thái Anh
Thái Anh ngồi trên giường thêu những bông hoa vô cùng đẹp mắt. Từ ngày biết mình không còn khả năng đi lại, chị đã suy sụp tinh thần rất nhiều.
Lệ Sa thì đã ra đi biền biệt, mỗi ngày chị đều nhìn vô định ra phía xa, thầm mong một ngày nào đó bóng hình quen thuộc đó sẽ trở về.
Thái Anh không trách bản thân mình bị như vậy là do Lệ Sa. Chị chỉ tự hỏi mình liệu có thể chờ bao lâu nữa...qua bao nhiêu mùa mưa rồi, những hôm đó chân chị nhức đến nổi không thể ngừng cắn răng, nhưng vẫn tự nhủ và an ủi mình Lệ Sa sắp tìm chị rồi
Chị đã hứa là sẽ chờ, nhưng lại mơ hồ không biết ngày nào có thể tái ngộ...
Mười đầu ngón tay đã không còn thêm để đếm số năm mình chờ đợi, tự mỉm cười vì mình quá vọng tưởng về chuyện cả hai...có khi cuộc sống của em không có mình lại sung túc và tốt đẹp hơn. Giờ tìm lại với hình dạng chị như vậy, thật khổ cho Lệ Sa
Đôi mắt Thái Anh ngấn lệ, trông ra hướng cửa như chờ đợi một phép màu nào đó, phép màu mà chị đã tin suốt mười năm qua..
- Thái Anhhhhh
Hình như có ai đó gọi tên chị...nhưng ngoài người chị làm chung năm ấy, có ai biết Thái Anh ở đây
Chị ngước mặt lên nhìn về hướng cửa, bóng người cao lớn của ai đó đang chạy thật nhanh về phía này...Gương mặt đó, chính là gương mặt mà Thái Anh chờ đợi bấy lâu. Tên khốn nhà em, cuối cùng em cũng đã xuất hiện rồi!!
Lệ Sa thở hồng hộc nhìn người con gái mình nhung nhớ - người đã vì mình mà tàn tật vẫn không một lời quở trách, chị cũng có yêu và có chờ nó...
- Xin lỗi...tôi xin lỗi chị
Lệ Sa gục đầu xuống gối của Thái Anh, nó khóc. Hình ảnh mạnh mẽ thường ngày bị nó trút bỏ, trở thành một đứa trẻ nức nở trong lòng người nó thương.
Thái Anh cũng khóc. Chị mừng vì những gì mình chờ đợi đã có kết quả
Lệ Sa chưa mất đến mười giây để phải lòng chị, nhưng lại mất mười năm để biết được ôm trọn chị vào lòng
Thái Anh ròng rã mười năm đợi chờ, hỏi chị có đáng không? Lệ Sa cũng một mực chung thủy và đợi chờ, với Thái Anh thì rất xứng đáng!!
BẠN ĐANG ĐỌC
JENSOO - HAI KIẾP MỘT LÒNG
FanfictionTừ một cảnh sát thời hiện đại, tự dưng xuyên không về làm cu li là sao???